Bảo Yết đẩy cửa đi vào. Cô nhíu mày một cái bởi bước vào chính là khuôn mặt cô vẫn luôn ghét cay ghét đắng nhất - Hoắc Vệ Minh.
-A! Cô đã về!
Vẫn cười thật tươi mỗi khi gặp người nó khiến cô cảm thấy chán ghét. Cô luôn cảm thấy sâu trong nội tâm của nam nhân luôn cất giấu thứ gì đó rất khủng khiếp. Bởi hắn luôn cười, gặp ai cũng cười, kể cả khi tức giận vẫn luôn cười. Đến mức Bảo Yết mỗi lần nhìn nụ cười của hắn cô bắt đầu cảm thấy kinh hãi. Giữ biểu cảm lạnh Bảo Yết khinh bỉ nói:
-Không cần phải chào đón vậy đâu! Ta có cảm giác ngươi đang mỉa mai tình huống hiện giờ của ta vậy!
-Chính xác đó là điều ta đang làm đấy!_Hoắc Vệ Minh rất thẳng thắn thừa nhận
-Ngạc nhiên thật!_Bảo Yết cũng chút bất ngờ
-Nói đi! Ngươi muốn ra bắt đầu với việc gì?
Vừa về tới nơi One đã chờ sẵn nói rằng Hoắc Vệ Minh tìm cô để làm việc. Bảo yết bực dọc nói hắn muốn gì cứ nói luôn cô sẽ làm, gặp mặt cho mất công. One nói hắn chỉ được lệnh báo cho cô biết chứ việc cụ thể cô phải làm gì thì không biết. Không còn cách nào khác bản thân cô phải tự mình tới đây, điều một chút cũng không muốn. Mỗi lần gặp hắn không bao giờ có chuyện gì tốt đẹp cả.
Quay bây giờ, Bảo Yết có chút căng thẳng, không biết việc hắn muốn cô làm là việc gì. Chỉ tiếc cô càng căng thẳng thì hắn càng im lặng, như thể biểu cảm này của cô mua vui cho hắn vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nu-phu-xin-loi-day-khong-ranh/1519180/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.