Bảo Yết biết lúc này chỉ có thể nhờ cậy Hàn Tử cùng Lê Dương. Đã phải chọn lúc tối muộn mới vào. Trước khi vào cũng đã thổi thuốc ngủ hết gia nhân trong nhà bởi cô biết vì cô biết hai người bạn của cô đầu có thói quen ngủ rất muộn. Đây cũng là một lợi thế.
Đương lúc nói chuyện sở với Lê Dương thì một gióng nói chen ngang. Quay ra đã thấy người đứng ở chân cầu thang
-Cậu không định về sao?????
Đương lúc này cả hai nghe thấy tiếng của Hàn Tử. Cô vừa đưa Nam Cung chủ tịch lên phòng xuống tới nơi đã nghe thấy Bảo Yết nói không thể quay về. Bảo Yết cũng biết Hàn Tử đã nghe thấy mình nói nên thở dài một cái rồi từ tốn giải thích
-Vốn mình định đưa ba về Nam Cung gia nhưng nhìn từ xa đã thấy lính đặc công vây kín quanh biệt thự. Với tình trạng của mình bây giờ khó có thể đột nhập êm xuôi. Vậy nên mình mới nhờ hai cậu, sau khi ba mình tỉnh hãy đưa ông ấy về nhà. Nói với mẹ mình rằng mình vẫn ổn, chờ tình hình tốt hơn nhất định sẽ quay trở về và xin lỗi.
-Cậu không về còn muốn đi đâu nữa? Bác gái đang rất khổ sở!
-Mình biết! Nhưng mình về mọi chuyện có khi càng tệ hơn!
Thật ra Bảo Yết biết đám chính trị kia không phải nhắm đến Nam Cung gia mà là cô. Cô nổi danh thiên tài với đã để lại nhiều dự án lớn cho thế giới vậy nên tin đồn vũ khí sinh học nằm trong tay Nam Cung gia thì mục tiêu bị nhắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nu-phu-xin-loi-day-khong-ranh/1519179/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.