-Bảo Yết này! Em muốn đưa anh đi đâu vậy?
Sau khi rời khỏi Bảo Yết cầm tay Nhật Nữ, cả hai cùng nhau đi vào trong vườn. Nhưng đã gần nửa tiếng trôi qua cô vẫn chỉ đi lòng vòng quanh khu vườn rộng lớn. Tâm trí thì không biết đã đi đến phương trời nào rồi. Nhịn không được Nhật Nữ mới phải lên tiếng
-À! Xin lỗi anh! Đi, chúng ta đi tới lối này!
Bảo Yết vì muốn tránh sự chú ý của những người xung quanh nên cố ý đi lòng vòng một chút. Bởi hiện tại là ban ngày, sẽ có gia nhân đi qua vậy nên cô phải cẩn thận. Tiện thể coi như đi dạo để thả lỏng tinh thần. Nhưng mà càng đi cô lại càng nghĩ về ba. Không biết trong lúc này ba có được ổn không? Có kẻ nào dám làm tổn hại ba không? Đi một hồi mà cô cũng gần như quên mất đích mình muốn tới là đâu. Chỉ đến khi Nhật Nữ lên tiếng ý thức của cô mới quay về hiện thực.
Bảo Yết dẫn Nhật Nữ tới một lối đi khuất bóng trong khu vườn. nó nằm cách xa đường đi chính nên nếu không lại gần để ý sẽ chẳng có ai phát hiện ra. Lối vào khá nhỏ nên phải luồn lách cuối cùng nó dẫn đến một căn nhà kho cũ kĩ. Bước vào trong, nơi này cũng chỉ như những nhà kho bình thường để các dụng cụ làm vườn cũng đã rất lâu không sử dụng, Nhật Nữ khá ngạc nhiên đồng thời rất tò mò tại sao Bảo Yết lại đưa hắn tới đây. Tuy nhiên phải đến khi Bảo Yết mở cửa thang máy bí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nu-phu-xin-loi-day-khong-ranh/1519171/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.