Bảo Yết tuyệt vọng nhìn kẻ khác đẩy mình vào chỗ chết mà không thể làm gì được. Cả cơ thể lẫn tâm trí cô lúc này đều không do cô điều khiển. Chỉ có thể để mặc cho trọng lực đem cô đi. Đến một nơi cực lạc nào đó không ai biết
Cô cảm thấy mình đang trôi giữa khoảng không tối tăm. Tối đến mức cô còn không thể nhìn thấy bản thân. Một giọng nói tiếp tục vang lên. Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng không hiểu sao vô cùng ma quái, kì dị khiến Bảo Yết e sợ
"Nhớ lại đi chủ nhân! Người hãy mau nhớ lại đi! Chỉ khi người nhớ lại chúng ta mới có thể tiếp tục lý tưởng!"
-Nhớ lại cái gì? Lý tưởng của ai?
"Nhớ lại kí ức! Vì lý tưởng của chúng ta!"
-Chúng ta?
"Đúng! Của ta và chủ nhân."
-Ngươi....là....ai?
Giọng nói của Bảo Yết như mờ dần như thể chính cô đang chuẩn bị biến đi mãi mãi vậy.
"Ta là tri kỉ duy nhất của ngài. Ngài đã cứu ta mà đúng không? Ngài yêu ta nhất mà đúng không?"
-Ta yêu ngươi nhất?
"Đúng! Nhớ lại đi! NHỚ LẠI ĐI"
Giọng nói đó bỗng nhiên hét lớn khiến Bảo Yết giật mình. Rồi từ trong bóng tối một luồng sáng lóa mắt hiện lên. Trước mắt cô lúc này là rất nhiều hình ảnh. Tất cả đều là kí ức sao? Là kí ức của cô? Hàn Tử, Lê Dương, Lam Bình, Kim Long, Phi Mã, Thần và Kiệt, Nhật Nữ, anh họ Hải Bình, còn có ba và mẹ,........ Cô nhớ rồi! Cô nhớ lại rồi! Nhớ tất cả mọi chuyện. Cô đã nhớ cô là ai rồi. Cô tên Nam Cung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nu-phu-xin-loi-day-khong-ranh/1519160/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.