Chưa để Bảo Yết kịp nói xong câu Ngân liền cắt ngang. Đồng thời sau khi lời cô ta vừa dứt thì cả cơ thể Bảo Yết trở nên vô lực, mềm nhùn, chỉ có thể ngã ra đất không cử động được.
-Cái này.......CÔ ĐÃ LÀM GÌ????
-Tôi biết với tình trạng như bây giờ của thiếu phu nhân đừng nói đến tôi, cả Đại thiếu chủ cũng không phải đối thủ của người. Vậy nên thuộc hạ đành phải dùng đến cái kế sách hạ đẳng là bỏ thuốc này.
Bỏ thuốc? Bảo Yết lùng sục lại trong trí nhớ của mình từ khi nào cô ta đã......Đúng rồi! Là Mộng Điệp đó! Bảo Yết vì tin tưởng cô gái ngây thơ yếu đuối đó để rồi rơi vào tình trạng này. Khốn kiếp!
-Là cô và Giang Mộng Điệp thông đồng với nhau?
Bảo Yết phẫn nộ nhìn Ngân. Mặc dù đây là câu hỏi nhưng ngữ khí rõ ràng mang đầy sự khẳng định.
-Nói đúng hơn thuộc hạ đã dụ dỗ cô ta. Cô ta yêu đương một cách mù quáng mà quên mất người từng cứu cô ta một mạng.
Nghe vậy Bảo Yết chỉ cười lạnh một cái rồi khinh bỉ nói:
-Giờ sao? Cô định giết tôi?
-Xin thiếu phu nhân thứ lỗi cho thuộc hạ. Công việc của tôi là phải bảo vệ chủ nhân an toàn.
-Hừ! Cô nói Mộng Điệp mù quáng nhưng tôi thấy cô cũng chẳng khác gì.
-Xin thiếu phu nhân đừng loạn ngôn. Chúng ta hãy mau kết thúc chuyện này.
-Cứ chờ xem! Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô. Thiên nhất định sẽ không bỏ qua cho cô. Ưm......
Sao vậy nè? Nó lại xảy ra nữa. Đầu cô lại trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nu-phu-xin-loi-day-khong-ranh/1519159/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.