Mấy ngày nay, Bảo Yết như người mất hồn. Lúc nào cũng ngơ ngơ ngác ngác suy nghĩ cái gì đó, làm việc thì liên tục mắc sai lầm Nhật Nữ phải nhắc nhở cô nhiều lần, về nhà đến ăn cơm cũng không nhớ phải để Nam Cung phu nhân lên nhắc nhở mới ăn. Mọi người đều thấy cô rất lạ nên mới hỏi thăm nhưng Bảo Yết đều cho họ một nụ cười an tâm rồi nói mình không sao. Tất nhiên sau đó mọi chuyện đầu vẫn như vậy làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Nhưng mà không chỉ có bọn họ mà chính ngay cả Bảo Yết cũng hiểu được bản thân mình. Cô đến một quán cà phê yên tihx nằm rong con hẻm nhỏ, suy nghĩ lại mọi chuyện. Bên tai cô luôn vang vẳng câu nói ngày hôm đó của Lam Bình
“TÔI RẤT YÊU EM!!!!!”
“Yêu sao? Chẳng phải trong nguyên tác hắn ta rất ghét nữ phụ sao? Tại sao bây giờ lại là yêu? Cảm giác của cô lúc này là gì?”
Bảo Yết không ngừng dằn vặt mình bằng những câu hỏi đó. Rồi bỗng nhận ra cái gì, Bảo Yết lập tức đứng dậy nhanh chóng đi đến Mạc thị, tìm phòng Tổng giám đốc. Đi đến thì nhanh nhưng cô vẫn phải chần chừ một lúc lâu mới dám bước vào.
Nhật Nữ ở trong phòng đã nhìn thấy lén lún ngoài cửa từ lâu nhưng không nói gì. Dạo này hắn thấy cô rất lạ, luôn không tập trung mà cứ nghĩ đi đâu đó. Hắn có gặng hỏi mấy lần nhưng cô đều không nói. Nghĩ chắc cô dạo này có chuyện gì đó nên tâm trạng không tốt, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nu-phu-xin-loi-day-khong-ranh/1519108/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.