Chính vào lúc tiến đến khâu chọn lựa dụng cụ trong nhà cho tứ hợp viện, ngày hai mươi lăm tháng tám, ngày điểm thi đại học được công bố, cũng là ngày sinh nhật lần thứ hai mươi của Tiêu Duyệt Vân.
Sinh nhật mười chín tuổi năm ngoái, Tiêu Duyệt Vân hãy còn đang trong thời kì căng thẳng ôn thi, các bạn học đều chúc mừng y. Mà năm nay, các bạn học đã tốt nghiệp đang được nghỉ thì chẳng thể nhớ ngày quan trọng này của Tiêu Duyệt Vân.
Trưa hôm ấy, Trâu Văn Đào, Lý Lâm Đẳng và vài người bạn thân mang quà đến Tiêu gia ăn bữa cơm, tay nghề của Tiêu Duyệt Vân thu phục được dạ dày của tất cả mọi người, mấy tên nhóc đang độ mười bảy mười tám, vốn đang trong độ tuổi " một nửa người lớn, ăn sập nhà", bọn họ chỉ hận không thể ăn cho bằng hết. May là Tiêu Duyệt Vân quen với sức ăn của bọn họ sớm đã có chuẩn bị trước, vẫn không đến nỗi ăn không đủ no.
Đồng thời, trừ Phó Nhã Khiêm ra, những người khác, đặc biệt là Trâu Văn Đào khá là tò mò với cái người được gọi là "anh trai" mới của Tiêu Duyệt Vân. Tiêu Nhạc Hải cũng thu lại khí thế hung dữ trên người mình, tạo cho mình hình tượng dí dỏm nhưng không du diên, nhanh chóng thu phục được đám nhóc con.
"Hai năm nay phiền mọi người chăm sóc cho em tôi rồi." Tiêu Nhạc Hải chân thành.
Mấy người còn lại vội ngại ngùng xua tay, liên tục đáp bình thường Tiêu Duyệt Vân cũng chăm sóc mọi người mà v.v...
Thật ra, các bạn học càng hiếu kì hơn khi đối mặt với "mặt trời của Hoa Phong", Phó Lãng trong truyền thuyết, người lạnh lùng và có khí thế cứng rắn, cơ mà vẫn thật sự không dám lại bắt chuyện. Đồng thời, mọi người cũng lấy làm lạ với sự có mặt của hắn, không phải là Phó Nhã Khiêm dắt anh họ mình đến tham gia tiệc sinh nhật đó chứ. Sau khi biết rằng Phó Lãng ở nhà kế bên xong, mọi người mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hai giờ chiều, mọi người còn tụ lại cùng xem truyền hình trực tiếp tin tức công bố về điểm chuẩn khoa chính quy của bộ giáo dục. Cả đám thí sinh thấp thỏm không yên, gia đình cũng hối về, nên không lâu sau cũng rời đi.
Mấy tiếng sau đó, người Tiêu gia và Phó Lãng đều không ra ngoài, Tiêu Duyệt Vân bình tĩnh làm việc nhà, bóc quà nhận được hôm nay. Trong đó, y rất thích cái đồng hồ mà Phó Lãng tặng, nên đeo vào tay ngay lập tức.
Thương hiệu của chiếc đồng hồ đó hình như Tiêu Duyệt Vân đã từng nghe qua, cơ mà lại chẳng có chút khái niệm nào về giá cả của chiếc đồng hồ đó, chỉ cảm thấy phong cách đơn giản trang nhã của nó rất đúng ý mình. Thấy em trai thích, Tiêu Nhạc Hải đương nhiên sẽ không nhiều lời nhắc nhở. Nhãn quan của hắn và mối quan tâm về việc tiêu dùng cũng giống Tiêu Duyệt Vân vậy, thậm chí còn hơn y nữa, vẫn giữ lại vẻ quyền quý bề thế của Hầu phủ danh gia vọng tộc ngày xưa.
Phó Lãng thì lại thở phào nhẹ nhõm. Sinh nhật năm ngoái của Tiêu Duyệt Vân, hắn chỉ tặng vài cuốn sách tham khảo đề thi làm quà, bây giờ nghĩ lại tuy rằng có lời chú thích của mình ở trong sách, nhưng sau khi thi xong thì mấy cuốn sách tham khảo đó trên cơ bản sẽ bỏ xó, hoàn toàn không bì cảm giác tồn tại được với chiếc đồng hồ có thể ở lâu dài trước mắt người mình yêu.
Sau đó, Tiêu Duyệt Vân lại tùy tay cầm lấy cuốn sách lật xem, những người khác cũng đều tự bận việc của mình, vẻ ngoài cứ như vô cùng trấn định.
Sắp đến giờ cơm tối, Tiêu Duyệt Vân nhận được cuộc gọi đến từ Ninh Tắc Chiến.
"Tiểu Vân, chúc mừng sinh nhật em. Ngại quá, hôm nay anh đi công tác bên ngoài, quả thực là không về kịp để chúc mừng em rồi. Quà sinh nhật anh đã chuẩn bị xong xuôi, về là anh mang qua cho em liền." Trong lúc nói, ánh mắt của Ninh Tắc Chiến đang ở một thành phố khác nhìn chằm chằm vào cơn mưa to ngoài cửa sổ của sân bay, một tay cầm điện thoại, tay kia thì không ngừng vuốt nhẹ chiếc hộp được đóng gói đẹp đẽ, nghe thấy âm thanh nền bên đầu kia điện thoại, thỉnh thoảng sẽ truyền tới giọng nói của Phó Lãng, tay hắn không tự chủ được mà tăng thêm vài phần lực.
Tiêu Duyệt Vân nghe thế, vội đáp: "Cảm ơn anh Chiến, anh không cần khách sáo đâu ạ, sáng hôm nay ông Ninh đã gọi điện thoại cho em rồi, còn cho người mang quà sinh nhật đến nữa đó ạ."
"Ông là ông, anh là anh chứ." Ninh Tắc Chiến đáp chắc nịch.
Hai người lại trò chuyện một lát, Ninh Tắc Chiến hỏi vài câu về nguyện vọng và điểm số của kì thi, hiển nhiên hắn cũng luôn quan tâm đến mặt này, Tiêu Duyệt Vân đều trả lời từng câu một.
Phó Lãng vừa nghe là Ninh Tắc Chiến gọi đến là bật ra đa liền, lỗ tai cũng dựng lên theo. Tuy rằng hắn và Tiêu Duyệt Vân đã là lưỡng tình tương duyệt (hai người đều có tình cảm với nhau),nhưng với Ninh Tắc Chiến á là hắn luôn thời khắc đề phòng anh ta. Cho dù trước giờ Ninh Tắc Chiến chưa có hành động vượt mức nào, nhưng Phó Lãng nhìn ra được tâm tư của anh ta thì chưa từng lơi lỏng phút nào.
Cho đến khi Tiêu Duyệt Vân đã cúp máy rồi, Phó Lãng mới thả lỏng, sắc mặt âm u của hắn dịu dần đi. Tiêu Nhạc Hải quan sát thấy sắc mặt của hắn thì cũng để tâm thêm vài phần đối với người gọi điện tới.
Mãi cho đến lúc ăn cơm tối xong, Phó Lãng cũng nán lại Tiêu gia. Không chỉ vì thành tích học tập của Tiêu Duyệt Vân không thôi, mà hắn cũng đã bỏ ra công sức rất lớn, đồng thời hắn cũng là người chứng kiến và kề cận với Tiêu Duyệt Vân trong hai năm bước trên con đường học tập gian khổ này, nếu như không thể cùng Tiêu Duyệt Vân xem điểm số đầu tiên, Phó Lãng tuyệt đối sẽ nuối tiếc không thôi.
Cố gắng tra kết quả trên trang web tưởng như sụp bất cứ lúc nào của nhà nước, biểu tình trầm ổn trấn định của Tiêu Nhạc Hải còn căng thẳng hơn bản thân hắn thi đại học năm ấy. Mấy ngày nay hắn nghiên cứu rất nhiều điểm chuẩn của thành phố này những năm gần đây, đối với điểm số mà Tiêu Duyệt Vân tự mình dự đoán, trong lòng hắn cũng có dự tính đối với nguyện vọng đại học của em trai mình.
Người căng thẳng nhất đương nhiên là Tiêu Duyệt Vân, chẳng có thí sinh nào có thể giữ vẻ bình tĩnh trấn định được trong thời khắc này cả. Nghĩ đến sự cố gắng trong hai năm qua của mình, đặc biệt là năm học lớp 12, mặc dù trôi qua phong phú, cũng đã được thỏa thích hưởng thụ cái mới, nhưng Tiêu Duyệt Vân cũng không muốn lại phải trải qua những ngày tháng căng thẳng, phí hoài và giày vò đó nữa.
Thấy anh cả cứ luôn nhấp chuột F5 lại trang web, Tiêu Duyệt Vân bất giác bắt lấy bàn tay to của Phó Lãng bên cạnh, mà Phó Lãng cũng nhanh chóng nắm lại, dùng lòng bàn tay có nhiệt độ ấm áp an ủi lấy những bất an và căng thẳng của Tiêu Duyệt Vân.
Lần đầu tiên Tiêu Nhạc Dương ở kế bên được thấy cảnh này, lúc này rất ngoan ngoãn đứng một biên người anh hai, im lặng chờ đợi.
Khi Phó Lãng đang suy xét xem có nên dắt mọi người sang nhà kế bên dùng máy tính của nhà mình thử xem sao hay không, thì sau một lần F5 nữa, chỗ thành tích cuối cùng cũng không còn là một khoảng trống nữa.
655 điểm, đây là kết quả mà Tiêu Duyệt Vân đã cố gắng trong hai năm ở hiện đại.
Ngữ văn 137, tổng môn khoa học xã hội 284, toán 113, Anh văn 121.
Tổng thành tích kì thi tốt nghiệp của Tiêu Duyệt Vân không chỉ không thất thường, mà còn siêu phát huy được trình độ của y!
Ngay giây phút biết được thành tích, Tiêu Duyệt Vân liền vui sướng không thôi, bất giác ôm chặt lấy Phó Lãng để chúc mừng một phen. Mà trong quá trình đấu trí đấu dũng với anh rể khoảng thời gian đó, Phó Lãng cũng được tôi luyện sự nhanh nhạy và da mặt dày, bèn thuận thế ôm lấy người thương.
Hắn đã sớm nhận ra, trừ phi là Tiêu Duyệt Vân chủ động tự lại gần, chứ nếu mà Phó Lãng dám đưa bàn tay heo của mình ra, Tiêu Nhạc Hải chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng cho hắn. Thế nhưng, qua những ngày yêu nhau mà như đánh du kích ấy, Phó Lãng càng trân trọng những lúc chủ động của người dè dặt và không tự nhiên như Tiêu Duyệt Vân.
Cũng xem như việc để hâm nóng tình cảm. Có lúc Phó Lãng còn nghĩ, rốt cuộc việc làm này của sư phụ kiêm anh vợ vốn chỉ muốn khảo nghiệm mình, hay là còn mang theo ý muốn làm cho Tiêu Duyệt Vân tỉnh ngộ? Cái này không thể nào biết được.
Quay trở lại chủ đề thi cử, mặc dù Tiêu Duyệt Vân đã vượt qua lần thi thử lần nhất với 652 điểm, nhưng vẫn chưa được xem là bài thi có độ khó quá cao, với độ khó của lần thi thử thứ hai, tổng điểm số của Tiêu Duyệt Vân quả nhiên hơi thấp xuống một tí, chẳng qua vẫn tăng trên bảng xếp hạng khối. Kỳ thì này điểm số được dự đoán của y chỉ cỡ 640 điểm mà thôi, cơ mà chẳng thể tin được, thực tế tổng điểm cuối cùng của Tiêu Duyệt Vân lại cao như vậy!
Trâu Văn Đào nuôi chí trở thành nhà ngoại giao cứ ngỡ người đi du học Mỹ như Phó Lãng đó giờ sớm muộn gì cũng đã nhuần nhuyễn rồi, tiếng Anh của Tiêu Duyệt Vân cuối cùng cũng sẽ đi lên sau khi tốn mất hai năm trời đầy trắc trở phụ đạo, trở thành môn học có tiến bộ lớn nhất đúng nghĩa. Còn về Toán thì y thật sự đã cố gắng hết sức rồi. Hai môn còn lại, Ngữ văn và 3 môn tổng hợp (Chính trị, Lịch sử và Địa lý) thì luôn là ưu thế của y, từ lúc bắt đầu học là đã rất thuận buồm xuôi gió, cơ mà điểm của kỳ thi lần này còn cao hơn bất cứ lần thi thử nào trước đó, đặc biệt là Ngữ văn.
Trên thực tế, lúc này Tiêu Duyệt Vân còn hẵng chưa biết, bài thi viết văn của y được hẳn 60 điểm.
Không sai, chính là vì trong các loại báo chí, mạng internet và tài liệu tham khảo của tương lai có rất nhiều văn mẫu, tạo điều kiện cho thế hệ sau được mở mang tầm mắt với các bài văn thi đại học.
Thấy em trai thất thố ôm lấy Phó Lãng, quả nhiên Tiêu Nhạc Hải không tách hai người ra ngay lập tức.
Ngay lúc này quả thực hắn vô cùng vui vẻ, thành tích của Tiêu Duyệt Vân còn cao hơn điểm chuẩn được công bố chiều nay của thành phố tận 115 điểm! Lại so với thứ hạng điểm số của Tiêu Duyệt Vân trên toàn tỉnh, Tiêu Nhạc Hải cảm thấy: dù cho có là đại học thành phố, thì em trai cũng có thể đỗ được, hơn nữa còn rất có hi vọng.
Vừa nghĩ đến đấy, tinh thần Tiêu Nhạc Hải liền phấn chấn, kéo tay áo lên, thề rằng sẽ cố vấn giúp em trai chọn một ngôi trường đại học và chuyên ngành đỉnh nhất.
Lúc này, Phó Lãng cuối cùng cũng có đất dụng võ. Hai người mỗi người cầm một quyển sách hướng dẫn nguyện vọng trường Hoa Phong phát cho bắt đầu hừng hực khí thế nghiên cứu chọn trường.
Thấy vậy, Tiêu Duyệt Vân cười lắc đầu, vẫn còn lâu mới bắt đầu thời gian điền nguyện vọng, bản thân y còn chưa vội, mà đã khiến hai người họ kích động trong lòng trước rồi.
Tiêu Duyệt Vân sờ đầu em trai, thấy bé Dương hai mắt cũng đang sáng rực nhìn mình chằm chằm, sau khi thấy anh ba cũng đang nhìn mình, bé Dương lập tức cười nói: "Chúc mừng anh Vân có tên trên bảng xếp hạng ạ!"
Tiêu Duyệt Vân phì cười, nhịn không được bước tới bế bổng bé Dương lên, hôn mạnh một cái lên chiếc má trắng hồng của cậu nhóc.
Tạm thời Tiêu Duyệt Vân không muốn giải thích cho em trai hiểu đây chỉ là tra điểm số mà thôi, bảng xếp hạng trúng tuyển đại học cuối cùng phải tháng tám mới công bố cơ.
Bấy giờ, bỗng dưng Tiêu Duyệt Vân nhớ ra gì đó, nhanh chóng cầm lấy điện thoại đặt ở kế bên lên, quả nhiên thấy đã nhận được rất nhiều tin nhắn, đa số đều là tin nhắn quan tâm từ bạn bè, bạn cùng lớp và thầy cô, và cả tin nhắn của những người hâm mộ nữa.
Trả lời tin nhắn một hồi, Tiêu Duyệt Vân mới biết Trâu Văn Đào và Phó Nhã Khiêm vẫn đạt điểm số nghịch thiên như cũ, còn chia ra người thủ khoa xã hội người thủ khoa tự nhiên, khiến lãnh đạo trường Hoa Phong cười không khép miệng lại được.
Trong những người bạn học khác có vài người thi không tệ, đăng bảng điểm trên vòng bạn bè đều thêm trạng thái hoặc kích động hoặc tiếc nuối, có người thì chẳng nói lời nào, hoặc buồn rầu đau khổ, chỉ muốn tàng hình luôn cho rồi.
Tiêu Duyệt Vân cứ thế cầm điện thoại đọc tin nhắn, không ngừng trả lời mấy cuộc điện thoại, hoặc gọi điện thoại đi để báo tin vui, cả buổi tối đều bận vô cùng.
**
Ngày một tháng bảy, Tiêu Duyệt Vân cuối cùng cũng đưa ra quyết định về tất cả nguyện vọng của mình.
Nguyện vọng đầu tiên của y chắc chắn là đại học Dương thành.
Khi ấy, người trong ban tuyển sinh của đại học Dương thành đã liên lạc với y, với số điểm của Tiêu Duyệt Vân muốn nhập học chắc chắn không thành vấn đề. Còn về chuyên ngành, sau khi tham khảo từ thầy Lưu, Tiêu Nhạc Hải và Phó Lãng, Tiêu Duyệt Vân đã suy xét cẩn thận, cuối cùng quyết định từ nguyện vọng 1 đến nguyện vọng 3 lần lượt là Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc, Lịch sử học và Kinh tế học.
Hai ngành trước là do bản thân Tiêu Duyệt Vân thích, với cả mọi người cũng cảm thấy đó là ngành rất hợp với y, mặc dù ngành kinh tế học ở nguyện vọng 3 là một ngành học vô cùng phổ biến vào thời điểm này, nhưng Tiêu Duyệt Vân chỉ cho nó đứng ở vị trí thứ 3 mà thôi.
Hai năm nay Tiêu Duyệt Vân rất nhiệt tình "kiếm tiền", chẳng ăn rơ gì với cái khí chất như tiên giáng trần của y gì sất, thế cho nên ngành Kinh tế học cũng được cho vào trong phiếu nguyện vọng, mặc dù với điểm số của y thì chẳng cần xét tới nguyện vọng 3 chi cho mệt.
Tiêu Duyệt Vân cũng từng nghĩ đến việc có nên đẩy ngành Kinh tế học lên một vị trí cao hơn hay không, nhưng lại bị Tiêu Nhạc Hải và Phó Lãng cùng nhau cản lại.
"Đa số mấy người doanh nhân làm ăn lớn đều không phải là người xuất thân từ ngành kinh tế đâu, huống chi để học ngành này có thể em sẽ phải học toán cao cấp nữa đó. Cho nên, em vẫn nên lựa chọn ngành học mà mình vốn đã thích đi thôi."
Còn về việc làm trong tương lai, thật lòng mà nói, Tiêu Nhạc Hải và Phó Lãng đều không đặt vấn đề này trong lòng. Trong mắt Tiêu Nhạc Hải, em mình nên là bé lam nhi xinh đẹp thanh nhã đọc sách đánh đàn chơi cờ mỗi khi rảnh rỗi, mấy chuyện như kinh tế này nọ y vốn không nên lo nghĩ, đương nhiên, người hiện đại vẫn nên có sự nghiệp của riêng mình, thế nhưng trong mắt Tiêu – gắn filter - Nhạc Hải thì em trai nhà mình xuất sắc như thế, chẳng có gì làm khó được em ấy, tốt nhất là sau này cứ trải qua ngày tháng đơn giản trong môi trường học đường là được, không cần phải dốc sức làm việc cực khổ ngoài xã hội.
Còn Phó Lãng thì suy nghĩ đơn giản hơn nhiều, chỉ cần là ngành học Tiêu Duyệt Vân thích, học hành vui vẻ là được. Tiền, để hắn kiếm là được.
Người đã xem Tiêu Duyệt Vân là một nửa của mình như Phó Lãng cảm thấy việc chia sẻ tài sản của mình với người yêu là một việc hết sức đương nhiên. Đương nhiên, nếu trong tương lai Tiêu Duyệt Vân muốn cố gắng gầy dựng sự nghiệp, chỉ cần không ảnh hưởng đến tình cảm của cả hai, thì Phó Lãng cảm thấy mình vẫn sẽ tôn trọng đối phương hết mức.
Cứ như thế, nguyện vọng đầu tiên của Tiêu Duyệt Vân đã được quyết định, còn trường học của nguyện vọng 2 và 3, y không quá để ý điền đại vài trường có tiếng trong Dương thành – thật ra, dựa trên điểm số của y thì đại học Dương thành trên cơ bản là rất thoả đáng rồi.
**
Trong thời gian yên tâm chờ kết quả nhập học, ngày 14 tháng 7, cuối cùng Tiêu gia cũng chuyển nhà.
Trước đó, Tiêu Nhạc Hải và Tiêu Nhạc Vân đã gom hết tiền trong tay lại, đầu tư bảy chữ số không chút ngần ngại cho việc xây dựng và sửa sang lại tứ hợp viện.
Thật ra là vì họ quả thật rất thích căn tứ hợp viện này, cũng biết rằng để có được một căn nhà ở tại Dương thành này là một việc khó biết nhường nào.
So với các khoản vay mua nhà khổng lồ từ 20 đến 30 năm của của các gia đình khác, thì bọn họ đã được xem như may mắn vô cùng. Cũng may ông Tiêu không để trống căn tứ hợp viện này mãi, nếu không thì lúc sữa chữa chắc lên đến con số hàng thiên văn mất. (từ hàng trăm triệu trở lên)
Chính vì lẽ ấy, nên ba anh em Tiêu gia càng thêm tưởng nhớ ông Tiêu, Tiêu Nhạc Hải cũng thế. Bọn họ dành riêng một căn phòng ở phía đông của phòng chính làm từ đường, dùng để thờ bài vị của cha mẹ và ông Tiêu, cúng kiến vào ngày 1 và 15 mỗi tháng.
Sau khi sửa chữa xong căn tứ hợp viện 2 sân (Tam tiến Nhị viện)*, ở bên đầu phía đông của dãy đảo toạ hướng Nam là cửa ra vào, căn phòng nhỏ nằm ở phía đông của cửa có thể dùng làm phòng tiếp khách và phòng nghỉ, còn vài gian phòng nhỏ bên phía tây của cửa đã được sửa thành bãi xe, hướng ra đường lớn là một cánh cửa cho xe ra vào. Hiện tại trong bãi xe có xe của Tiêu Nhạc Hải và Tiêu Duyệt Vân, sau này mà có thêm nhiều xe nữa thì có thể chạy thẳng từ bãi đỗ xe phía tây vào sân trước, đỗ xe ngoài trời luôn.
Một số gian phòng đảo toạ ở phía tây thì dùng làm phòng cho khách và phòng giải trí, trước mắt chỉ tạm sửa sang và dọn dẹp đơn giản, căn phòng trong góc gần hướng tây nhất thì dùng làm phòng tắm và nhà vệ sinh.
Mảnh vườn bên ngoài không quá lớn, cây bạch quả ở phía đông rất to khoẻ xinh đẹp, dưới tán cây có một chiếc bàn đá và vài băng ghế đá để nghỉ ngơi.
Sau khi qua cổng Thuỳ Hoa để vào bên trong viện, Đông sương phòng là của Tiêu Duyệt Vân, qua phía nam chút xíu là nhà bếp, còn Tây sương phòng thì là của Tiêu Nhạc Dương, phòng chính dùng để làm phòng tiếp khách chính, phòng ăn và phòng sinh hoạt, và là phòng ngủ của Tiêu Nhạc Hải, hai căn phòng bên phía đông của phòng chính là phòng sách, có vài kệ sách to, vài bộ bàn ghế làm việc và sô pha, phía tây phòng chính là phòng võ, bên trong đặt một số binh khí và dụng cụ thể hình v.v. Trong đó điều đáng chú ý nhất là, trong phòng chính và Đông Tây sương phòng đều có một phòng tắm và nhà vệ sinh.
Bao quanh cổng Thuỳ Hoa, hành lang, Đông Tây sương phòng và phòng chính là mảnh sân vườn với diện tích khá to. Gạch được lát rất ngay ngắn, xung quanh trồng một vòng hoa cỏ, có một vài phiến đá lát lối đi, ở vị trí phía đông trước phòng chính sát Đông sương phòng có một cây hoa mộc quế.
Mảnh sân chính được Tiêu gia dùng làm nơi luyện võ, cuối cùng sau này lúc huấn luyện không còn phải trốn đi tìm chỗ nữa, điều này khiến Tiêu Nhạc Hải rất vui.
Sau khi chính thức chuyển đến căn Tứ hợp viện, cảm giác quen thuộc dễ chịu khiến anh em Tiêu gia đều cho rằng tốn nhiều tiền để sữa chữa hoàn toàn xứng đáng. Sau này nơi đây sẽ trở thành nhà tổ Tiêu gia, thay ông Tiêu tiếp tục truyền thừa cho đời sau.
Chỉ tiếc là căn nhà lớn như này mà có mỗi ba người ở, không biết sau này một năm Tiêu Nhạc Hải ở đây được mấy ngày nữa. Vừa nghĩ đến đây, Tiêu Duyệt Vân lại nghĩ đến cảm giác bức bối muốn thay anh trai tìm đối tượng. Y cũng đã đến thăm căn nhà quân đội phân cho anh trai, ba phòng ngủ 2 phòng khách, không hề có chút hơi ấm nào.
Đợi hết bận, nhất định phải làm lớn chuyện này lên mới được, Tiêu Duyệt Vân nắm tay quyết tâm, âm thầm quyết định, đồng thời nhắc nhở bản thân, sau khi lên đại học phải làm quen thêm nhiều nghiên cứu sinh, tiến sĩ hoặc các cô giảng viên còn độc thân, cố gắng tích luỹ tài nguyên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]