102.
Khi chúng ta xuống núi thì đã khuya, thôn làng trên đường đều tắt đèn, bốn phía tối đen như mực. Lúc đầu ta chỉ nắm tay Đường đại hiệp, sau đó thấy hơi lạnh nên ôm cánh tay hắn, muốn mượn chút hơi ấm trên người hắn.
Có lẽ ta run quá lợi hại nên Đường Phiếm dừng chân lại cởi áo ngoài khoác cho ta rồi thấp giọng hỏi: "Là do Minh Tâm Đan kia à?"
Ta sụt sịt một cái rồi khó nhọc gật đầu, sương đêm đông thành băng vụn trên mặt ta, lạnh đến nỗi mặt ta tê cứng.
Đường Phiếm nói: "Đi thêm lát nữa sẽ có khách điếm, chúng ta vào đó nghỉ chân."
Tiên sinh không ở cạnh nên ta rất bối rối, nhưng giờ chưa thể quay về ngay được.
Chắc Đường đại hiệp sẽ giúp được ta, hắn đã đem ta đi thì có lẽ cũng đã lường trước sẽ xảy ra chuyện này. Ta lo lắng bất an nghĩ thầm, khi Đường Phiếm trả tiền thuê phòng ta đứng sát sau lưng hắn, dè dặt nhìn tiểu nhị tính sổ sách.
May mà ở đây người lui tới không nhiều nên vẫn đặt được phòng trống.
Tiểu nhị trên giang hồ xưa nay rất có đạo đức nghề nghiệp, dù bọn họ có nhận ra Đường đại hiệp cũng không hỏi lung tung này nọ.
Đường Phiếm bảo tiểu nhị đi nấu nước nóng rồi bảo ta: "Võ công có cao mấy...... thật ra cũng không nhiều hơn người thường một đôi mắt hay một đôi tay, chẳng có gì đáng để ý cả."
Hắn ngồi xổm trước mặt ta rồi xòe tay đặt lên đầu gối ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nguoi-qua-duong-ta-bi-cong-hai-nham-trung/3605782/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.