99.
Ta không mang theo gì, cũng không báo trước với tiên sinh mà đã theo Đường đại hiệp chạy xuống núi.
Nói đúng ra là hắn ôm ta bay xuống.
Khi hắn dừng lại thì ta mới giật mình bừng tỉnh, vùng ra khỏi ngực hắn sốt ruột nói: "Không được, tiên sinh sẽ giận lắm."
Trên trời đầy sao, dưới núi ấm áp hơn trên đỉnh nhưng gió đêm trong rừng thổi rất mạnh.
Đường đại hiệp đi phía trước, ta không biết có nên quay về hay không, vừa thấy sắc mặt sa sút của hắn thì trong lòng ta đột nhiên khó chịu, thế là không tự chủ đi theo hắn.
Đi một hồi, Đường Phiếm đưa tay cho ta.
"Có thể tiên sinh sẽ đi tìm ta......" Ta không đưa tay ra mà chỉ nói nhỏ, "Hơn nữa trên người ta có bệnh, e là sẽ thành gánh nặng cho ngươi."
Đường Phiếm dừng lại rồi quay đầu nhìn ta.
Tóc hắn hơi rối, mấy sợi tóc mai lòa xòa, dưới hàng mày rậm là một đôi mắt đen sáng ngời. Mỗi khi hắn nhìn ta như vậy, ta luôn cảm thấy như hắn đang ấp ủ kỳ vọng gì đó.
Trước kia hắn lên núi cũng mặc áo đen mộc mạc như bây giờ.
Lúc ta bưng thuốc cho hắn có hỏi vì sao.
Đường đại hiệp nói áo đen dễ ẩn mình, không sợ bẩn, không sợ thấy máu.
Ta cảm thấy hắn rất lợi hại, còn trẻ mà đã được xưng là đệ nhất thiên hạ, nhưng lại nghĩ đó cũng không phải chuyện gì tốt, bởi vì trên người hắn có rất nhiều vết thương khiến người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nguoi-qua-duong-ta-bi-cong-hai-nham-trung/3605781/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.