92.
Giang Quỳnh Trúc rất phẫn nộ, nhưng lúc y tức giận sẽ không chửi mắng um sùm như Mẫn Chậm mà chỉ lạnh mặt không nói lời nào rồi ngầm bỏ thuốc cho heo rừng.
Y tưởng Đường Phiếm cố ý đến khiêu khích nhưng ánh mắt đối phương quá thẳng thắn, còn hết sức tôn kính y...... Thái độ này khiến y càng khó chịu hơn, cứ cảm thấy một giây sau Đường Phiếm sẽ mở miệng gọi y là cha vợ.
Bọn họ ngang hàng! Ngang hàng được không!
Vân Hòa đã quen với vẻ lạnh lùng của y, còn to gan nhờ y kiểm tra vết thương trên người Đường Phiếm.
Y tức giận đến nỗi bóp nát cả chén trà.
93.
Mặc dù tiên sinh rất hung dữ nhưng thực chất là người tốt bụng dễ mềm lòng. Ta biết ngoài mặt y không thích Đường đại hiệp nhưng lúc cấp bách vẫn sẽ ra tay cứu giúp.
Tóm lại y đồng ý kiểm tra vết thương cho Đường Phiếm.
Ta ở bên cạnh lắng nghe.
Tiên sinh cầm cổ tay Đường Phiếm xem mạch rồi cười lạnh: "Vết thương năm xưa không chịu dưỡng cho tốt mà còn đắc tội với người ta khắp nơi, tính tình ngươi như vậy sao có thể bảo vệ y chu toàn được chứ."
Vẻ mặt Đường Phiếm ngưng trọng: "Vậy sau này ta sẽ mai danh ẩn tích, không xen vào giang hồ phức tạp nữa."
Ta nghe mà trong lòng cả kinh, nhớ lại lúc đầu mới thành danh Đường đại hiệp từng nói cả đời sẽ hành hiệp trượng nghĩa, nếu không còn bôn ba giang hồ chắc trong lòng hắn cũng đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nguoi-qua-duong-ta-bi-cong-hai-nham-trung/3605779/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.