21.
Mẫn Chậm nhìn ta chằm chằm, không hiểu sao lại tỏ vẻ hiểu rõ. Y cất kiếm vào vỏ rồi hỏi ta: "Ngươi là dược đồng của Giang Quỳnh Trúc?"
Ta nói: "Là người qua đường vô danh."
Mẫn Chậm hỏi: "Sao Giang Quỳnh Trúc cũng tới đây?"
Ta nói: "...... Tiên sinh nói ở đây có dược thảo y đang cần dùng."
Mẫn Chậm lại cau mày nhìn ta từ trên xuống dưới, y vừa định đi tới chỗ ta thì Kim công tử lập tức rút kiếm chắn trước người ta.
Mẫn Chậm nhíu mày trừng Kim công tử: "Muốn đưa đầu làm bô cho ông gấp vậy à?"
Kim công tử hít sâu một hơi, mỉm cười nói: "Xem ra chất độc trên người ngươi cũng giải rồi nhỉ, là Đường đại hiệp......"
Ta liếc trộm Mẫn Chậm một cái, cảm thấy y thật sự bị Kim Chu chọc điên, ngay cả một câu thô tục cũng không mắng ra miệng. Chỉ giây lát sau kiếm của hai người đã va chạm loảng xoảng, đánh nhau túi bụi.
Ta không biết phải làm gì nên chỉ có thể cúi đầu rắc tiêu lên thịt chim.
Ngửi thấy mùi vị không tệ lắm, ta thử cắn một miếng thịt cánh, cảm động đến rưng rưng nước mắt.
Giang tiên sinh nói không thích sát sinh nên xưa nay lên núi hái thuốc chẳng bao giờ nấu cơm dã ngoại, lần này nhờ phúc Kim công tử mà cuối cùng ta đã được ăn thịt rồi.
Đang gặm thì ta nghe thấy một tiếng động kỳ dị.
Phía đối diện bỗng nhiên rơi xuống một bóng đen, ta tưởng Giang tiên sinh tới nên mừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nguoi-qua-duong-ta-bi-cong-hai-nham-trung/3605759/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.