Lúc này ta không ra mặt, lại càng khiến khí thế của Lưu Uyển Tình thêm mạnh mẽ.
Ngày xưa khi Tiêu Lưu mới đính hôn với ta, hắn từng nói rằng ngưỡng mộ khí chất của ta, tự tay mài một cây sáo tre để tặng, thể hiện tấm lòng.
Sau đó lại nói rằng ta khiến hắn cảm thấy xa cách, cho đến khi Lưu Uyển Tình tiếp cận, sự tươi trẻ và rực rỡ của nàng đã làm hắn nhận ra tình cảm thật của mình.
Lưu Uyển Tình luôn ghi nhớ việc Tiêu Lưu tự tay làm sáo cho ta, nàng cho rằng đó là sự khinh rẻ từ phía Tiêu gia, và là bằng chứng cho sự thất bại của ta.
Nàng dường như không còn bận tâm đến những lời đồn đại bên ngoài về nàng và Thái Sư phủ nữa, chỉ muốn hết sức chứng tỏ trước mặt mọi người rằng, nàng đáng quý hơn ta.
Mẫu thân bị nàng làm cho tức giận, tiến lên định tát Lưu Uyển Tình.
Lưu Uyển Tình cũng không thèm giả vờ nữa, nàng đưa mặt ra trước, trợn mắt nhìn mẫu thân, xem bà có dám giáng cái tát xuống không.
Rốt cuộc, sự mê muội Tiêu Lưu* đã khiến nàng có thêm dũng khí.
(*Tiêu Lưu và 2 huynh đệ Tiêu Túng + Tiêu Thành Nghiệp là 2 nhà khác nhau, chỉ cùng họ Tiêu, ko phải ae nha mn.)
Bàn tay mẫu thân lơ lửng giữa không trung, một lúc lâu cũng không ai ngăn cản, cuối cùng bà vẫn không thể đánh xuống.
Chỉ ôm n.g.ự.c kêu trời than oán.
Ta nhìn bà, chỉ cảm thấy có chút buồn cười và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nguoi-khong-nen-qua-hieu-chuyen/3623574/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.