Ba chữ ‘Không thì sao’ này ngay lập tức khiến Đoàn Hành sững người, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Nam Bùi thâm tình dịu dàng trước kia đã biến thành lạnh nhạt vô tình, lúc nói ra ba chữ ấy thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười tràn ngập vẻ trào phúng.
Môi Đoàn Hành run run, ngón tay dùng sức siết chặt, nhìn chằm chằm Nam Bùi, từng từ từng chữ nói, “Nam Bùi, anh nhẫn tâm như vậy à?!”
Quản lý Nguyễn đứng kế bên nhìn một màn này, trong lòng đã hiểu, Nam Bùi đã không còn tình cảm gì với Đoàn Hành nữa rồi.
Đoàn Hành mà còn náo loạn nữa, không khéo Nam Bùi lại làm ra chuyện càng tuyệt tình hơn ấy chứ, nghĩ đến đây, quản lý Nguyễn không khỏi sợ run một trận.
Ông tiến lên trước một bước, ngăn Đoàn Hành đang kích động lại, những người còn lại thấy thế cũng giúp một tay, chặn giữa Đoàn Hành và Nam Bùi.
Nhưng trung tâm cơn bão là Nam Bùi lại có vẻ hết sức ung dung.
“Nhẫn tâm?” Nam Bùi nhẹ mấp máy môi, khẽ nâng đôi mắt hẹp dài xinh đẹp lên, cất giọng dễ nghe lại đong đầy chế nhạo, “Chỉ thu hồi ưu đãi dành cho cậu thôi, đã bị gọi là nhẫn tâm ấy hả?”
Đoàn Hành nhất thời không nói nên lời.
Cậu ta biết Nam Bùi nói không sai, nhưng cảm xúc khó chịu vẫn bủa vây lấy cậu ta, khiến cậu ta không cách nào bảo trì được lý trí.
Giờ phút này, trong lòng cậu ta chỉ còn lại hối hận vô cùng vô tận.
Nam Bùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nam-phu-si-tinh-cho-ba-vi-nam-chinh/3495844/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.