Đối diện vẻ hoảng loạn của Tống Cảnh Sâm, Nam Bùi đột nhiên bật cười một tiếng.
Cậu cười rất đẹp, nhưng đáy mắt lại chẳng có lấy một chút tình cảm nào, trên mặt là vẻ lạnh nhạt, xa cách.
“Tôi có nợ anh sao, Tống Cảnh Sâm?” Cậu nói, giọng điệu rất bình tĩnh, không có lấy nửa điểm ái ý ngày xưa, khiến thanh đao ‘hối hận’ càng găm sâu thêm vào tim Tống Cảnh Sâm mấy phần.
Nói xong, Nam Bùi chuẩn bị rời đi.
“Nam Bùi, ý tôi không phải vậy, tôi……” Đáy mắt Tống Cảnh Sâm mang theo áy náy nồng đậm, ý đồ muốn giữ Nam Bùi lại, “Cậu theo đuổi tôi nhiều năm như thế, bỏ ra nhiều thứ vì tôi như thế, lẽ nào thật sự từ bỏ được sao?”
Tống Cảnh Sâm tuy rằng hoảng loạn, nhưng trong lòng vẫn bám lấy cọng rơm cuối cùng —- dẫu sao Nam Bùi đã kiên trì theo đuổi hắn lâu như thế, cũng bỏ ra không ít tiền bạc, công sức, chắc chắn sẽ không nỡ từ bỏ như vậy đâu.
Không sai, Nam Bùi chắc chắn không nỡ từ bỏ hắn.
Nghĩ đến đây, Tống Cảnh Sâm liền tiến lên một bước, túm lấy tay Nam Bùi, hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói, “Nam Bùi, sau này tôi sẽ đối xử thật tốt với cậu, sẽ cho cậu cơ hội để theo đuổi tôi, cậu đừng giận dỗi nữa, có được không?”
“Không được.” Nam Bùi mặt không đổi sắc hất tay Tống Cảnh Sâm ra, chầm chậm nói, “Còn nữa, tôi không hề giận dỗi.”
Sau đó, cậu quay đầu nói với nhân viên bảo vệ ở bên cạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nam-phu-si-tinh-cho-ba-vi-nam-chinh/3495843/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.