Thị lực của Đoàn Hành rất tốt, cho dù ngoài trời đã tối đen nhưng vẫn nhìn được rất xa, đây cũng xem như một trong những thiên phú giúp cậu ta trở thành tuyển thủ esport thành công. Đổi thành người khác, dưới bóng đêm mờ tối này, chưa chắc đã nhìn ra được người trên bãi cỏ là ai.
Đoàn Hành nhìn Nam Bùi cúi người, không ngừng lục tìm trong bãi cỏ, tìm chiếc vòng tay vừa nãy bị mình ném đi, ngón tay hơi hơi phát run.
Một phút thất thần, cái cốc trong tay cậu ta rơi xuống đất, “choang —-” một tiếng vỡ toang, nước trong cốc bắn lên tung tóe, làm ướt ống quần cậu ta.
Nhưng cậu ta vẫn không có phản ứng, tầm mắt vẫn dán chặt lên bóng người trên bãi cỏ.
Nam Bùi đương nhiên không biết cảnh mình tìm kiếm vòng tay này đã bị Đoàn Hành trông thấy rõ ràng.
Tìm khoảng mười phút, cuối cùng cậu cũng tìm được chiếc vòng tay màu đen trong bụi cỏ lộn xộn, không khỏi thở ra một hơi. Sau đó cậu cầm vòng tay lên, hài lòng trở về xe, lái ra khỏi câu lạc bộ.
Đoàn Hành đứng cạnh cửa sổ, nhìn xe Nam Bùi càng lúc càng xa, đến cuối cùng chỉ còn thấy được ánh đèn phía đuôi xe, mới lấy lại tinh thần.
Ngón tay cậu ta nắm chặt thành quyền, bởi vì dùng sức quá mạnh, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay truyền tới cơn đau nhức, nhưng cậu ta lại vẫn không có chút phản ứng nào.
Rõ ràng hơn cả cơn đau ấy, là bực bội, ghen tị tràn đầy cõi lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nam-phu-si-tinh-cho-ba-vi-nam-chinh/3495825/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.