Sau khi cúp điện thoại, hai người trong xe rơi vào im lặng, bầu không khí tựa như bị đóng băng vậy.
Trần Tự Hiểu không dám nói gì. Anh ta là một người đại diện thông minh, tuy vẫn luôn nghĩ Lục Bách Nhiễm không thích Nam Bùi, những gì Nam Bùi bỏ ra đều là đơn phương tình nguyện, nhưng mắt thấy vẻ mặt của Lục Bách Nhiễm lúc này, trong lòng anh ta lại nảy sinh một suy đoán khác.
Suy đoán này khiến anh ta thoáng chút kinh ngạc.
Thấy Lục Bách Nhiễm mãi vẫn không nói chuyện, Trần Tự Hiểu quay đầu, nói với y, “Tiểu Nhiễm, Nam tổng chắc cũng chỉ là có việc cần xử lý thôi, cậu đừng nghĩ quá nhiều. Trong lòng anh ấy vẫn có cậu mà.”
Lời này nghe cứ như thể Lục Bách Nhiễm là oán phụ bị người vứt bỏ vậy.
Trần Tự Hiểu cũng tự cảm thấy nói vậy không ổn lắm, ngượng ngùng trầm mặc vài giây, nói tiếp, “Ý của tôi là, Nam tổng……”
“Nếu như trong lòng anh ta có tôi…” Vẫn luôn không nói chuyện, Lục Bách Nhiễm cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu mang theo mấy phần lạnh lẽo, trong lạnh lẽo lại lộ ra chút ít bực dọc, “…Vậy vì sao không trả lời tin nhắn của tôi, còn lừa tôi là đã ăn rồi nữa?”
Trong lúc nói, tầm mắt y vẫn nhìn chằm chằm hai người bên ngoài cửa sổ kia, ngón tay siết chặt thành quyền.
Trần Tự Hiểu ngẩn người, đáy mắt ánh lên vẻ không thể tin nổi —-
Tên nhóc này, giọng điệu sao nghe còn oán niệm hơn cả oán phụ vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nam-phu-si-tinh-cho-ba-vi-nam-chinh/3495824/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.