Tim Nam Bùi không ngừng dộng mạnh vào lồng ngực, như thể viên bi bị giam cầm trong vại kín.
Mà thứ khiến nó đung đưa, va đập vào thành vại, là bàn tay dày rộng của Hoắc Nghiêu đang nắm lấy cổ tay cậu.
Đôi mắt hẹp dài của anh khi nhìn cậu ánh lên dụ,c vọng chiếm hữu khó phát hiện, nhưng rất nhanh đã bị anh giấu đi mất.
Mắt Nam Bùi đong đầy kinh ngạc, môi hơi hơi hé mở, tựa như hươu con bị dọa sợ, có chút không biết làm sao nhìn Hoắc Nghiêu.
Hầu kết Hoắc Nghiêu trượt lên trượt xuống, anh nhìn Nam Bùi, ngón tay không tự chủ chầm chậm siết chặt.
Nam Bùi điều chỉnh hô hấp, bàn tay Hoắc Nghiêu tiếp xúc với làn da ở cổ tay cậu, khiến cậu cảm nhận được lớp chai mỏng trong lòng bàn tay anh, cùng với lực độ dần siết chặt, và thân nhiệt đang không ngừng tăng cao.
Như muốn thiêu đốt cậu vậy.
Hoắc Nghiêu có lẽ nhận ra mình nắm quá chặt, sau khi lấy lại tinh thần, có chút hoảng hốt buông lỏng tay ra.
Nam Bùi tìm được chút lý trí, nỗ lực khiến mình bình tĩnh trở lại, nhìn về phía Hoắc Nghiêu, nuốt một ngụm nước miếng, nói, “Hoắc tổng……ngày mai tôi còn có việc, đi trước đây.”
Tay Hoắc Nghiêu dừng giữa không trung một lát mới thu lại.
“……Uhm.” Hoắc Nghiêu mím mím môi, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Nam Bùi, chậm rãi nói, “Mấy thứ trên bàn cứ để đó tôi dọn cho, cậu đi ngủ sớm đi.”
Nam Bùi gật đầu, giả vờ trấn định rời khỏi phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-nam-phu-si-tinh-cho-ba-vi-nam-chinh/3495803/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.