Hạ Nhan Minh thẫn thờ nhìn dòng tin nhắn ngắn gọn súc tích này, Chương Điềm Vưu cẩn thận gọi anh một tiếng, thấy Hạ Nhan Minh không đáp lại đành phải sờ sờ mũi, nói: “Chú xem đi, An Tử nhà chú cũng không phải hoàn toàn nhẫn tâm, không phải đang cho chú manh mối sao?”
“Chú thấy không, nhà chú cũng rất hi vọng chú tìm được cậu ấy mà?”
“Nghĩ đi, nghĩ An Tử nhà chú thích gì nhất đi.”
“Chờ tôi tìm được em ấy rồi…” Hạ Nhan Minh bạo ngược đánh gãy lời nói của Chương Điềm Vưu, “Tôi đánh gãy chân ẻm!”
“Tôi xem em ấy còn dám chạy nữa không!”
Chương Điềm Vưu: “…”
Người anh em, chú cứ như vậy, rất có thể không bao giờ tìm được An Tử nhà chú nữa đâu.
Bên trong tầng hầm, Diệp Thiều An nhướng nhướng mày, giỏi, vẫn còn kiên cường lắm.
Giỏi quá.
Hệ thống 001 nhìn biểu cảm của Diệp Thiều An, trốn vào một góc run lẩy bẩy.
Dòng tin nhắn này giống như một lời an ủi giúp tâm tình bàng hoàng của Hạ Nhan Minh được vuốt ve, tựa như mưa xuân rơi xuống vùng đất khô cằn, trao cho Hạ Nhan Minh một niềm hi vọng.
Sự vui vẻ ấy lan ra khắp đáy lòng, sau đó còn bùng lên sự ngọt ngào dịu dàng, Hạ Nhan Minh thậm chí nghĩ, mọi người thấy chưa, người ấy cũng không phải hoàn toàn vô tình, không hẳn muốn rời bỏ anh.
Hắn cũng muốn mình tìm được hắn.
Điều này đã chứng minh, có phải hắn cũng thích mình chút chíu?
Hạ Nhan Minh bật mở tin nhắn đó đọc đi đọc lại vô số lần, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-mot-vi-van-nhan-me-hop-le/586610/quyen-2-chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.