Hai mươi tuổi, cái tuổi xuân đẹp nhất của người con gái, vậy mà lại phải trói buộc mình với cái bụng bầu? Hai mươi tuổi, vẫn còn chưa nếm trải qua đủ mọi loại mặn chát của đời người, vẫn chưa hiểu gì về khó khăn, gian khổ. Hai mươi tuổi, vẫn còn là cái tuổi mộng mơ, không có kinh nghiệm của một người mẹ, nhưng lại không thể từ bỏ máu mủ của mình. Khoảng thời gian này, đối với cô mà nói thật là đáng sợ. Giống như bầu trời sụp đổ ngay ở trước mắt mình, giống như Trái Đất đã tới ngày tận thế. Sự thật là, nó còn kinh khủng hơn cả ngày tận thế!
Ở cái tuổi hai mươi này đã làm mẹ quả thực là không hề dễ dàng gì. Mọi thứ đều không tuân theo quy luật mà con người tạo dựng sẵn, tất cả đều chỉ là phụ thuộc vào tự nhiên. Chỉ trong một phút giây lầm lỡ mà đi sai đường, sau này, có hối hận cũng đã không còn kịp. Ở đời, nhiều điều khó nói lắm, phải không? Nếu như được một lần quay đầu lại? Nếu như có thể lội ngược dòng thời gian? Và nếu như...mọi chuyện chưa bắt đầu? Cuộc sống này thật khổ sở, thật mệt mỏi, thật khó khăn. Nhưng có phải chỉ cần kiên trì là có thể bước qua được hay không? Nơi đâu mới là điểm dừng chân cuối cùng...