"Phiền cái gì! Tao ở đây, có chạy đi đâu đâu, im lặng cho tao!!" Quả nhiên Tô Hành Ngạo rống xong thì bên ngoài nháy mắt im lặng, nhưng cả Tiêu Giác và Tô Hành Ngạo đều biết, người bên ngoài vẫn còn đó.
Tô Hành Ngạo cười khổ một tiếng, đứng lên quỳ phịch xuống trước mặt Tiêu Giác, nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh: "Chúng mình trở về đi, Tiêu Giác, em là người duy nhất khiến anh cảm nhận được sự ấm áp, cho nên anh mới muốn ở cùng một chỗ với em, anh thích trong mắt em chỉ có một mình hình dáng của anh, cho dù là ở trong giấc mộng. Chỉ chỏ dèm pha đã chẳng còn gì đáng nói nữa, chuyện này xảy ra, chúng mình không thể coi như nó chưa tồn tại được. Em cũng thấy rồi đó, hôm nay anh nhất định phải về, cho nên mặc kệ tương lai thế nào. Tiêu Giác chúng ta làm một lần cuối cùng đi."
Tiêu Giác nhìn Tô Hành Ngạo một hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười: "Được thôi, nếu anh không ngại bị những người ở cửa nghe thấy tiếng thiếu gia nhà Tô bị người chịch thì tôi cũng chẳng có ý kiến a. Không phải anh nói muốn làm sao, cởi quần áo ra, đúng là tiện quá, vội vàng để người ta chịch." Tô Hành Ngạo giống như tự động lờ đi những lời của Tiêu Giác, yên lặng đứng lên cởi quần áo.
Lần này Tiêu Giác không hề dịu dàng, không đợi Tô Hành Ngạo cởi xong đã đẩy người ngả ra đằng sau, cả người đập mạnh lên sô pha. Áp lên lưng Tô Hành Ngạo, Tiêu Giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-lai-tu-dau/10322/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.