Sau khi Tạ Ca rời khỏi thì nhanh chóng gãi đầu xấu hổ trở lại, những người còn lại trong ký túc xá cũng không cười nhạo cậu ta, đều cho rằng cậu ta bị vậy là đáng lắm, kéo thêm được quan hệ với Tiêu Giác chút đỉnh.
Tiêu Giác yên lặng sửa sang lại cái gì đó của mình, gian phòng đằng kia ngoài một số vật dụng sinh hoạt ra thì chẳng có gì, Tiêu Giác có không quay về cũng chẳng sao. Thừa dịp mọi người không chú ý, Tiêu Giác móc từ dưới gối đầu ra mấy tờ chi phiếu, tiền không nhiều nhặn gì, chỉ có ba ngàn, vốn là anh tích cóp cho học phí sáu tháng cuối năm.
Cầm mấy đồng tiền, Tiêu Giác lâm vào trầm tư, nhanh chóng nghĩ đến phương pháp kiếm tiền nhanh nhất chính là chơi cổ phiếu, may mắn rằng kiếp trước anh vạn bất đắc dĩ đã từng thâm nhập tài chính vào lĩnh vực này rồi, tiếc rằng anh đích xác không có thiên phú trong phương diện này, mệt lần một lần hai mà vẫn không thắng, từ đó về sau anh liền dứt bỏ tâm tư với cổ phiếu.
Cơ mà đổi lại, nhờ đoạn thời gian đó nên anh cũng hiểu khá khá cách chơi thứ này, giờ có thể lợi dụng tri thức đó để kiếm tiền nuôi thân, "Tạ Ca, có thể cho tớ mượn notebook của cậu một chút được không?" Tiêu Giác xoay người nói với Tạ Ca đang ngẩn người. "A? Cậu nói cái gì? Mượn...Mượn notebook sao? Chờ một chút, tớ lấy ngay cho cậu." Tạ Ca dọn dẹp cái đống loạn thất bất tao trên bàn, sau khi đưa cho Tiêu Giác lại xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-lai-tu-dau/10307/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.