Tiêu Giác cảm giác được mình đã ngủ rất lâu, ngủ đến độ đầu anh đau muốn chết, anh chậm rãi ngồi dậy trên giường, Tiêu Giác vươn tay vỗ vỗ trán mình, anh cảm giác như thể mình đã quên mất chuyện gì đó.
Mờ mịt nhìn chung quanh, rõ ràng đây là nơi mình ở sau khi vào đại học mà vì sao lại khiến cho mình cảm thấy xa lạ, như thể đã lâu lắm rồi mình không còn sống ở đây nữa. Tiêu Giác muốn suy nghĩ cho rõ xem cảm giác này là sao nhưng chỉ cần nghĩ đến là đầu anh sẽ đau đến lợi hại. Gắng gượng đứng lên nhìn thời gian, hiện tại là bốn giờ sáng, ngoài cửa sổ đã sáng sủa hơn đôi chút, Tiêu Giác có thể mơ hồ nhận biết hôm qua là sinh nhật mình, trong phòng còn có cả nửa cái bánh ngọt ăn thừa.
Vừa nhìn thấy cái bánh ngọt ấy, quả tim Tiêu Giác đột nhiên đập đánh thịch một cái, tựa hồ có giọng nói nhắc nhở anh mau rời khỏi đây, bằng không sẽ xảy ra chuyện mà anh không hề muốn đối mặt. Loại cảm giác này rất khó hiểu, nhưng Tiêu Giác lại tin tưởng bản thân mình. Tiêu Giác không kịp suy nghĩ gì cả, chỉ có thể trước tiên vâng theo bản năng nhảy khỏi giường, nhanh chóng mặc quần áo vào, lúc mở cửa ra, Tiêu Giác lại đột nhiên ra một quyết định khác.
Anh đứng trước cửa khóa trái nó lại từ bên trong, còn đem tất cả những bàn ghế có thể di duyển đến chặn cứng cửa lại. Chờ anh thở dài nhẹ nhõm một hơi thì từ ngoài cửa vang lên tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-lai-tu-dau/10306/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.