Thu lượm lại hai cái nhẫn trữ vật của Hạ Thuần cùng Hạ Kiên, Việt Hoàng hiển nhiên không ngại dò xét bên trong một phen. Đồ của hai tên trưởng lão Hạ Lạc Tông này không hề tệ, cộng lại cũng gần được 20 tấm thẻ Ngân Tệ Cực Phẩm, ngoài ra còn có một số công pháp cấp thấp cũng những Chân Kĩ, cũng còn một thêm tấm Tỏa Không Phù đã dùng. Sâu bên dưới đáy nhẫn trữ vật, Việt Hoàng có tìm thấy thêm một cuốn trục, thứ này không phải thứ gì khác ngoài Cuốn trục mà Triệu tiền bối để lại thông tin về không gian Minh Đạo, thật không ngờ lại rơi vào tay của Hạ Lạc Tông. Tuy Việt Hoàng không biết Hạ Lạc Tông có bối cảnh gì nhưng mà đường đường ba tên trưởng lão lại chỉ có từng này của cải, chắc chắn không phải thế lực lớn, có Chân Vương tọa trấn e rằng đã là cao nhất. Cười mỉm một tiếng, Việt Hoàng đang nghĩ tới khuôn mặt vui mừng phát khóc của Ỷ Vân khi thấy mình vẫn toàn vẹn trở về, liền nhanh chóng quay vào. Bất quá không được như hắn mong muốn, bước vào bên trong miếu hoang, Ỷ Vân vẫn ngồi đó, không hề mít ướt khóc nhè, mặt lại đang đăm đăm tức giận. “Muội…muội sao thế?” Việt Hoàng có chút co giật khóe miệng. “Ngươi lừa ta…rõ ràng ngươi vẫn còn thủ đoạn” Yến Ỷ Vân cau mày. Thấy thế Việt Hoàng lại mỉm cười lần nữa tiến tới bên nàng, nắm lấy đôi tay giai nhân: “Thế muội muốn ta một đi không trở lại thiệt hả.” Yến Ỷ Vân vẫn thế cau mày nhìn chặt lấy mắt hắn.: “Ngươi khi dễ ta, rõ ràng chỉ muốn dụ ta nói thích ngươi.” “Vì thế mới nghe được tấm lòng thật của muội chứ?” “Ngươi…” Ỷ Vân cắn lấy môi thơm, má hông ửng đỏ, xoay mặt đi hướng khác, không muốn tiếp tục cãi lộn với tên này, miệng lưỡi hắn thật quá ngọt. “Cơ mà..ta vừa với cứu chúng ta một mạng đấy muội không thưởng ta gì sao?” Việt Hoàng cười dê già túm lấy hai bờ vai nàng. Giật nảy mình, Ỷ Vân cảm giác được ý đồ gì đó bất chính từ hắn, vội dùng dằng thoát ra từ vòng tay Việt Hoàng, bất quá.. Việt Hoàng thượng phong đè nàng xuống mặt đất, ghì sát lấy mặt Ỷ Vân, bàn tay trêu trọc cái mũi cao xinh sắn của nàng. “Bây giờ để ta chủ động hôn hay muội chủ động.” “Nói nhảm gì đó…ai là muội ngươi.” Chụt chụt Mặc kệ Ỷ Vân vùng vẫy thế nào, Việt Hoàng vẫn cưỡng chế cướp đoạt lấy bờ môi xinh đẹp. Chẳng biết hắn hôn bao nhiêu, hắn hôn bao lâu, trong căn miếu hoang chỉ còn lại tiếng ú ớ của Ỷ Vân đang bị Việt Hoàng chiếm cứ môi xinh. … Thức dậy sau tia sáng trói lóa của mặt trời chiếu rọi, Ỷ Vân khẽ rung rung chân mày, mắt đẹp khẽ mở ra. Đảo qua không gian căn miếu hoang một chút, Ỷ Vân cũng bắt đầu cảm nhận tình thế của mình… Nhìn xuống phía dưới, có cánh tay nam nhân đang vòng qua ôm lấy hai bàn tay cũng thêm vòng eo rắn nước của mình, phía sau nàng tựa hồ cảm nhận có lồng ngực săn chắc đang đỡ lấy đỉnh đầu, nàng đang triệt để trong lồng ngực ai đó. Định rùng mình thoát ra, bất chợt nàng ngước lên nhìn lấy gương mặt anh tuấn đang ngủ say, nét mặt nàng lắng đọng một chút. Tên nam nhân này quá tiêu soái, đến ngủ cũng anh tuấn như vậy? Chợt mắt nàng đưa ánh nhìn về phía đôi môi hắn, gò má nàng ửng hồng, nhớ lại sự việc tối qua, nàng bị hắn hôn hít đến đỏ mọng cả bờ môi. Bất quá nàng đang muốn tức giận quát tháo hắn, nhưng tình cảnh hiện tại nàng lại không muốn tức giận chút nào, cánh tay khẽ nâng lên từ từ chạm lấy môi hắn, nhẹ nhàng khôm muốn để hắn tỉnh. Bất chợt một bàn tay vươn ra nắm nhẹ lấy cổ tay nàng, Việt Hoàng nhắm mắt cười mỉm điểm vào môi nàng một nụ hôn nhẹ nhàng, “Tiểu Nương Tử, nàng tỉnh rồi?” “Ngươi…’ Ỷ Vân xấu hổ. Việt Hoàng vẻ mặt đắc ý, tay vẫn nắm lấy ngọc thủ xinh đẹp, mắt nhìn lấy sự tinh diệu của nét mặt Ỷ Vân khi bị hôn trộm… Trên một lối đường mòn của khu rừng, nơi đây hai bên đường là hai hàng cây hoa anh đào nở rộ, sắc gió xuân vẫn làm từng cánh hoa phất phơ lượn lờ trên không. Việt Hoàng tay nắm ngọ thủ xinh đẹp của Ỷ Vân tiêu giao thưởng thức phong cảnh. Yến Ỷ Vân thì đang nhìn chằm chằm lấy bàn tay hắn đang nắm, nàng thực sự bị hắn ép cầm lấy tay hắn, từ lúc rời khỏi miếu đến bây giờ vẫn chưa hề bỏ ra. “Sớm biết ngươi Tiểu Sắc Lang..buông tay ra chưa” Yến Ỷ Vân hơi động lấy tay xinh muốn thoát khỏi bàn tay hắn. “Không..” Việt Hoàng như không để ý. “Ngươi đã cầm nãy giờ rồi?” Ỷ Vân có chút tức giận. “Không..” Việt Hoàng vẫn chỉ một tiếng. “Bỏ ra đi..lần sau nắm tiếp.” “Không…” Ỷ Vân đứng lại dậm chân, không muốn tiếp tục bị hắn dắt đi, mắt mày chừng chừng nhìn hắn. “Gọi ta Huynh xưng Muội coi, từ lúc hôm qua nàng toàn ngươi ngươi, ta ta hà.” Việt Hoàng mỉm cười. “Huynh cái đầu huynh ấy?” Ỷ Vân bữu môi quay đi hướng khác. “A..muội gọi huynh rồi” Việt Hoàng hớn hở, tay kia nắm ngọc thủ còn lại của Ỷ Vân. “Không..không có” Ỷ Vân hoảng hốt “Gọi huynh rồi, gọi huynh rồi…” Việt Hoàng hớn hở nhảy chân sáo mặc kệ nàng vẫn đang nắm tay mình hài hước. “Ta..ta không nói, ngươi nhầm rồi.” Việt Hoàng vẫn cứ thế hài hước lôi nàng nhảy từng điệu hết sức vớ vẩn không có chút gì kĩ thuật. Yến Ỷ Vân bị hắn quay mòng mòng, miệng vẫn liên tục giải thích, bất quá vô vọng.. Bị hắn ghẹ đùa hồi lâu bởi những điệu múa quái gở, nàng nhìn lấy vẻ mặt vui cười của hắn, đôi môi khẽ động cười như hoa nở. “Muội cười rồi.” đến lúc này Việt Hoàng mới dừng lại đối diện thẳng mặt nàng. Thấy thế, Yến Ỷ Vân biết mình vừa thất thố trước mặt hắn, má hồng không khỏi ửng đỏ không nói được gì. “Sau này cười nhiều một chút?” Việt Hoàng đôi mắt nhu tình. Hắn biết để đi trên con đường truy cầu sức mạnh, Yến Ỷ Vân nhiều năm trời lao đầu vào tu luyện tâm tình như tảng băng trôi, lạnh lùng đến chính nàng cũng không biết. Bất quá tu sĩ thì tu sĩ, nhưng con người không thể thiếu đi tình cảm, tính tình lãnh đạm là trời sinh tính cách nhưng nụ cười bất cứ ai cũng không thể thiếu trên môi. Từ lúc gặp nàng, hắn hiếm khi thấy nàng cười lúc nào, nữ nhân mà thiếu đi nụ cười dù có là nhan sắc như hoa như ngọc cũng là hoa thiếu nụ ngọc thiếu phát quang. Nhìn ánh mắt nhu tình của Việt Hoàng, tâm hồn băng giá của nàng như được sưởi ấm, nàng biết hắn đang chọc mình cười là muốn nàng vui vẻ. Ôn nhu ánh mắt hồi lâu Việt Hoàng lại chợt làm bộ mắt nhố nhăng, Ỷ Vân trực tiếp thấy màn này, bật cười lên ha hả, cười như trăm hoa đua nở, cười như chưa bao giờ nàng cười. … Không Gian Minh Đạo Việt Hoàng đưa nàng vào không gian hắn vừa mới đây thu được.. Bên trong, ánh mắt nàng không thoát khỏi mê li, dù nói đây có chút sơ xài chỉ có vài gốc cây cổ thụ, chỉ có một cái chùa một cột cùng hồ sen, nhưng cảnh ở đây không khác gì một tiên cảnh thực thụ, nữ nhân nhìn thấy không khỏi thất thố. “Vậy đây là không gian huyng đạt được của tiền bối đó.” “Không sai, muội là người thứ hai được ta mang vào đấy.” Ỷ Vân quay lại nhìn hắn, mắt nàng hiện lên tia suy tư, nàng biết hắn muốn nhân thời cơ nói điều khó nói cho mình. Rằng..hắn không chỉ có một mình nàng, trước đó hắn còn có nữ nhân khác, hơn nữa có lẽ không chỉ một, hắn không muốn dấu diếm nàng chút nào. “Cũng phải thôi, ngươi lợi hại như vậy, trước đó chắc chắn phải có nhiều nữ nhân theo ngươi” ánh mắt nàng lẩn tránh hắn, tựa hồ có chút buồn. “Nào..nàng lại ngươi ta nữa rồi.” Việt Hoàng mắt hiện vẻ mất mát đưa tay kéo lấy tay nàng lại gần. Ỷ Vân nhắm mắt hồi lâu, cuối cùng lòng kiên định cũng mở mắt ra nhìn trực diện lấy Việt Hoàng. “Ngươi còn chưa nói tên cho ta biết.’ Việt Hoàng có chút ngẩn người, hắn tưởng lúc đó trong Thạch Động nàng đã biết hắn đang lấy tên Trần Thiếu khi Mộ Dung Lục Thanh hỏi rồi chứ. “Việt Hoàng.” Bất quá rất nhanh hắn nghiêm túc trả lời. “Được rồi…” Ỷ vân hít một mơi sâu trừng mắt. “Ta không ngại huynh có nữ nhân khác, đàn ông bản lĩnh tam thê tứ thiếp ta sớm đã thông suốt, chỉ là ta sợ, ta sợ trong lòng huynh vây quanh nữ nhân tuyệt sắc sẽ sớm quên mất huynh đã từng có ta.” Nhận thấy sự lo lắng của nữ nhân, Việt Hoàng thầm cười , ôn như nhẹ nhàng quàng lấy thân thể của Ỷ Vân, đem tai nàng tựa sát vào lòng ngực mình. Ban đầu nàng còn tưởng hắn sẽ dùng cử chỉ thân mật để khuyên giải nàng, bất quá được một lúc nàng như hiểu ra dụng ý của hắn, môi lại hiện lên nụ cười. Bởi vì qua lồng ngực cứng chắc kia nàng đã nghe được nhịp tim của hắn, nó đang đập, đập rất nhanh, nhanh đến mức đến nàng cũng không tưởng tượng nổi. Ý hắn muốn nói, hắn đang ở với người con gái hắn yêu, khi ở cạnh người con gái đó, trái tim của hắn như muốn chạy ra ngoài, đập nhanh đến cực hạn. Hắn muốn dùng trái tim đó khẳng định, vị trí của nàng trong tim hắn sẽ không bao gờ, không bao giờ đổi thay. … “Được rồi, có lẽ giờ muội nên nghiêm túc tu luyện Lôi Đình Tam Bộ Thức” hồi lâu Việt Hoàng nhẹ đưa nàng ra, tay chỉ vào căn nhà trúc bên kia. Căn nhà trúc như tên gọi được lợp bằng trúc, nhìn dáng vẻ giống nhà sàn của Việt Nam, tuy không được bằng mật thất để bế quan nhưng ở Minh Đạo này vô cùng yên tĩnh, không ai có thể vào. “Ta sẽ thường xuyên vào thăm muội.” Việt Hoàng ôn nhu nhìn nàng. Ỷ Vân thấy được ý vị thâm tình của hắn, hồi lâu dùng dằng cũng bước vào căn nhà trúc.. “Được rồi Yumi, như nàng nói ta có một cơ hội tìm kiếm Chân kĩ cấp cao, vượt Bát Tinh, Cửu Tinh” Việt Hoàng nhớ đến khi vừa đặt chân lên Đại Lục, hắn vô Tiểu Các tìm một công pháp chủ tu cường đại, lần đó hắn đạt được Cửu Dương Huyền Kinh, sau đó hắn bị ngất đi ba ngày ba đêm. Lúc đó hắn cũng hiểu không phải có Tả Luân Nhãn, e rằng hắn đã sớm ngủ mãi mãi, sau lần đó Việt Hoàng cũng nhận ra cho dù mình có hồi phục lực lượng sau lần đó nhưng nếu tìm kiếm kiểu đó lần nữa, hắn thực sự yên giấc ngàn thu. Thân hình tiểu tiên nữ Yumi hiện lên ngồi lên vai hắn: “Công tử đừng lo, theo tính toán với tu vi hiện tại ngươi hoàn toàn có thể tìm kiếm lần nữa mà không bị ngất đi, bất quá chỉ một lần mà thôi.” “Ừm” Việt Hoàng gật đầu, một lần đã rất tốt hắn không mong đợi gì thêm. “Chỉ là… đấy là mình công tử, ta cũng có thể tìm kiếm một lần.” “Thật sự” Việt Hoàng không khỏi mừng rỡ, từ khi Tiểu Các xuất hiện khí linh, hắn được vô vàn điều tốt. “Không sai” Yumi gật đầu chắc nịch. “Vậy mau nhanh chóng tìm kiếm- Từ khóa…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]