Kỷ Xuyên không nhận điện thoại, không biết sau đó nên nghe cái gì, càng không biết phải nói cái gì, cậu còn chưa có tỉnh táo lại, sợ chính nình nghe thấy âm thanh của Hạ Hoài Chương lại bị kích thích. Điện thoại di động lại vang lên hai lần rồi không reo nữa, cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cùng Tôn Triệt tùy tiện tìm một cửa tiệm ăn sáng.
Mấy ngày kế tiếp Kỷ Xuyên vẫn luôn bảo trì tình trạng mất liên lạc, cậu trốn đi xa xa, Hạ Hoài Chương, cũng không có đi tìm cậu, này vô cùng khác thường, trước đây bọn họ từng có tình huống không gặp mặt trong một thời gian, nhưng chưa từng vượt qua hai mươi bốn tiếng đồng hồ mà không liên hệ.
Kỷ Xuyên trong lòng lo sợ, càng cảm thấy lo lắng của cậu đã ứng nghiệm, Hạ Hoài Chương nhớ tới chuyện phát sinh buổi tối ngày hôm ấy. Nghĩ như vậy, trái tim lại có chút hiểu rõ, nhiều lần cảm giác thấp thỏm liền chuyển hóa thành cảm giác phá quán tử phá suất*(không quan tâm nữa),không muốn suy nghĩ lung tung nữa.
(Phá quán tử phá suất: một cái bình đã sứt mẻ, nứt vỡ thì dù có nát hơn nữa cũng chỉ là một cái bình sứt mẻ mà thôi, không cần phải giữ gìn gì cả.
Thế nhưng nên làm gì, cậu vẫn mờ mịt như cũ, rất mờ mịt. Sau khi đi học lại, Kỷ Xuyên tạm thời ở lại trong khách sạn, cậu gọi Tôn Triệt cùng cậu chơi game, vừa bắt đầu Tôn Triệt sợ cậu xảy ra chuyện gì, rất lo lắng. Sau đó, nhìn cậu tâm tình coi như ổn định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-hu/18838/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.