Dương Từ xem rất đã ghiền, còn muốn đi theo những người của đại đội dân quân để xem họ sẽ xử lý Tiết gia như thế nào. Kết quả là ngay khi họ hùng dũng oai vệ đi theo, Dương Từ đã bị Dương Mãn Thương ở phía sau tóm lấy.
Dương Mãn Thương túm lấy cổ áo sau của Dương Từ và hét vào mặt nhóm nhóc mới lớn: "Các ngươi muốn đi đâu đấy? Đều không đi làm sao? Sắp phải giao thuế nông nghiệp rồi còn không đi làm việc cho ta!""
Mọi người nghe vậy đều rụt cổ lại, hoàn toàn mất đi tinh thần đi xem náo nhiệt lúc trước, lần lượt xoay người đi làm việc. Thấy vậy, Dương Từ liền tiến lên một bước, nhỏ giọng bất mãn lẩm bẩm: "Cha, con là nhân chứng đấy, con phải đi qua xem, không thể để Tiết gia lợi dụng sơ hở được."
Dương Từ vừa nói vừa giãy giụa, một mặt nhất định phải đi qua xem mới được. Dương Mãn Thương nhìn thấy mặt bị cào của anh, vừa tức vừa buồn cười. "Ngươi đi gì mà đi, các đồng chí cảnh sát cũng không phải đồ ngốc, khi bọn họ cần ngươi làm chứng sẽ có người tìm đến ngươi. Ngươi cũng không nhìn xem mặt của mình, đợi chút nữa mẹ ngươi nhìn thấy, đến lúc đó xem ngươi làm sao giải thích."
Dương Từ lúc này mới nhớ tới vừa rồi anh đánh nhau với Tiết Hạo Xuyên, Tiết Hạo Xuyên một người lớn như vậy không dùng nắm đấm, không chỉ cào người như một con mèo mà còn nhắm vào mặt để cào.
Vốn danh tiếng của anh đã không tốt, thứ duy nhất có thể lộ ra là khuôn mặt này, nếu vì chuyện này mà để lại sẹo thì làm sao mà tìm vợ đây?
Không đợi Dương Từ tiếp tục phỉ báng trong lòng, Dương Mãn Thương đã giao Dương Từ cho Dương Gia Hữu, "Đưa em trai ngươi về bôi ít thuốc lên mặt. Ta và bí thư chi bộ bọn họ đi đến đại đội dân quân để xem xét, lần này đứa bé Miên Hoa kia thiếu chút nữa bị giết chết, chuyện này nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, nếu không sau này người trong thôn cũng sẽ làm theo, vậy cả thôn chúng ta đều trở thành tấm gương xấu rồi."
Khi Dương Từ nghe những lời này của Dương Mãn Thương, anh biết rằng cha mình đang nghiêm túc. Dù sao cũng là đại sự liên quan đến tính mạng con người, bầu không khí của cả một thôn rất quan trọng, không cẩn thận sẽ bị một vài người làm hỏng hết.
Thế giới này là như vậy đấy, lương thiện là một chuyện rất hiếm, nhưng cái ác rất dễ chuyền nhiễm. Trước đây Dương Từ đã xem qua một mẫu tin, có một thôn là một ổ ma túy rất nổi tiếng, các thôn dân trong đó đều dính chút cờ bạc mại dâm.
Tất cả người lớn trong thôn này đều đã bị bắt, những đứa trẻ còn lại cũng là một vấn đề. Sau khi chịu ảnh hưởng của người lớn, lại thêm không có sự che chở của cha mẹ người lớn, rất nhiều người khi lớn lên tâm tư cũng sẽ không còn trong sáng bao nhiêu.
Sau đó Dương Từ bị anh ba kéo về nhà vì vết thương trên mặt khá nghiêm trọng, có chỗ bị khoét một miếng thịt nhỏ. Anh ba lo lắng rằng anh sẽ thực sự vì vậy mà bị phá tướng, đành phải lại đưa anh đến nhà bác sĩ Thôn một chuyến.
Bởi vì biểu hiện của Dương Từ hôm nay khá tốt, điều này đã gián tiếp cứu sống Miên Hoa, cho nên thái độ của bác sĩ Thôn với anh đã tốt hơn, bôi thuốc cũng không dùng lực như lần trước, thậm chí khi nói chuyện với Dương Từ còn cười với anh hai lần.
Loại thuốc mà bác sĩ Thôn bôi cho anh là thuốc tím, nên sau khi bôi xong, anh biến thành vai mặt hoa*. Dương Từ vẫn là có chút gánh nặng thần tượng, sau khi nhìn rõ mặt mình ngay lập tức liền ồn ào không chịu đi làm nữa.
(*vai mặt hoa: trong tuồng hát thời xưa)
Thấy vậy anh ba cũng cảm thấy bộ dạng của Dương Từ khá buồn cười, nghĩ rằng nhà họ cũng không dựa vào một chút công điểm đó của Dương Từ, vì vậy anh gật đầu và để Dương Từ tự mình đi về.
Dương Từ buồn bực về nhà một mình, anh ở nhà đọc sách cả buổi sáng. Đến gần trưa, anh nghe thấy tiếng động bên ngoài, còn tưởng rằng những người khác đã về nhà, nhưng vừa ra ngoài đã thấy chị dâu hai xách túi trở về.
Cửa nhà ở nông thôn thường không khóa, đặc biệt là khi có người trong nhà, ngày thường cửa thường được mở rộng. Lúc này Điền Kiều Kiều đang ngồi trên chiếc ghế đẩu trong sân, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt đầy thuốc tím của Dương Từ, Điền Kiều Kiều bị bộ dạng của Dương Từ làm cho hoảng sợ.
"Trời ơi, ngươi đây là đang làm gì vậy?"
Dương Từ biết rằng Điền Kiều Kiều luôn có thành kiến với anh vì những sai lầm mà nguyên chủ đã mắc phải trước đây, đúng lúc anh đã đọc sách quá lâu, tùy tiện kiếm cớ cầm theo mũ rơm đi ra ngoài.
Thấy vậy Điền Kiều Kiều lén bĩu môi, cũng mặc kệ buổi trưa nắng như vậy Dương Từ sẽ đi làm gì, vui vẻ xách túi về phòng của vợ chồng họ.
Dù sao cô ấy cũng đã chuyển đến huyện thành một thời gian, giờ đột ngột quay lại nhất định phải thể hiện thật tốt, tuy rằng cô ấy trở về là vì nam nhân của mình chứ không phải vì người khác, chỉ là cho dù là ông bà nội hay là cha mẹ chồng đều là trưởng bối của cô, sau khi trở về cũng không thể làm quá khó coi được.
Vì vậy sau khi cất đồ đạc xong, dọn dẹp sân một chút. Sau đó cô xắn tay áo đi vào bếp, định trổ tài một chút, nhân tiện cho nam nhân của mình ăn cái gì ngon.
Lần này cô từ huyện thành trở về, nhưng mang theo rất nhiều đồ tốt. Có hai cân bánh cuộn thừng*, một cân đậu phộng, một cân viên gạo cốm, một cân dưa chua, ba cân thịt bò, một lon mạch nha và hai bình rượu xái*. Hầu hết những thứ này là dành cho người đàn ông của cô, chỉ một phần nhỏ là dành cho lão nhân.
(*bánh cuộn thừng: 馓子, một loại thực phẩm chiên dầu ăn giòn
Rượu xái: 二锅头, rượu nước thứ hai hàm lượng còn 60% - 70%)
Khi Điền Kiều Kiều đang làm dở công việc, Lưu Tiêm Mai và Dương Mộng Liên đã về nhà trước, theo sau hai người là bà nội Dương. Hai ngày nay bà lão không có việc gì làm nên tìm công việc dán bao diêm, có thể vừa dán bao diêm vừa trò chuyện, bà cụ thích công việc như này.
Ba người lần lượt tiến vào sân, đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Lưu Tiêm Mai nghĩ rằng đó là con gái lớn đã trở lại, vội vàng nhìn vào nhà bếp, thì thấy rằng đó là con dâu hai đã trở lại.
Khi Điền Kiều Kiều nhìn thấy Lưu Tiêm Mai bước vào, cô đã ngọt ngào gọi mẹ, mặc dù Lưu Tiêm Mai cảm thấy bực bội trong lòng nhưng bà vẫn đáp lại bằng một nụ cười trên môi. Xét cho cùng con dâu khác với con ruột, con ruột có thể đánh mắng, nhưng đối với con dâu dù có bất mãn đến đâu cũng phải nhẫn nhịn.
Người thứ tư quay lại là Dương Từ, anh chỉ đi dạo một chút để thư giãn đôi mắt đau nhức của mình. Kết quả là trên đường gặp phải một đứa bé quậy phá, đứa nhóc quậy phá để cái mông trần thì thôi đi còn đuổi theo Dương Từ nói đùa rằng Dương Từ là một con quái vật mặt tím.
Ngay khi Dương Từ định để nhóc hiểu được thế nào là nhân gian hiểm ác, đứa nhóc cuối cùng cũng nhận ra người mà nhóc đang chế nhạo là ai, lập tức hét lên một tiếng "quỷ" liền bỏ chạy.
Nhìn bóng lưng đáng thương vội vàng chạy trốn của đối phương, mới biết lúc trước nguyên chủ đáng sợ cỡ nào, nhất định là không ít lần bắt nạt mấy đứa nhóc như này, nếu không đứa bé kia sẽ không sợ anh như vậy. Nhưng thấy thằng quỷ nhỏ này sợ hãi bỏ chạy, tâm trạng của Dương Từ vẫn rất tốt.
Khi Dương Gia Hữu cũng từ ruộng trở về và sau khi cả nhà ăn trưa, Dương Mãn Thương bọn họ mới từ bên ngoài trở về. Nghe nói rằng khi bà Tiết ở trong đại đội dân quân, bà đã diễn cảnh uống thuốc trừ sâu giống như hai năm trước.
Đáng tiếc lần này tình huống lại khác, sau khi nhìn thấy cảnh sát và hội phụ nữ trong công xã, Miên Hoa vốn ngu ngốc điên rồ đột nhiên tỉnh lại, vừa khóc vừa ôm chặt cánh tay của chủ nhiệm hội phụ nữ.
Sau đó họ mới nhận ra rằng Miên Hoa không ngu ngốc chút nào, Tiết gia chỉ lấy sự ngu ngốc của cô làm cái cớ để nhốt cô ấy ở nhà mỗi ngày. Ban đầu Miên Hoa sẽ khóc và la hét, nhưng sau mỗi lần khóc chúng sẽ đánh đập cô rất độc ác, sẽ bịt miệng cô đánh cô gần chết, còn dọa bán cô cho những gã độc thân già nếu cô không nghe lời.
Người già độc thân mà họ đang nói đến là từ thôn bên cạnh, ông ta là một người bạo lực vừa xấu vừa già. Nói sẽ bán cô cho lão già độc thân làm vợ để sinh con cho ông ta, nói từ trong xương cô là một người đ* đi*m giống như mẹ mình, muốn để cô sinh con như một con lợn nái cho đến hết đời.
Trong lòng Miên Hoa sợ đến phát điên, cũng hận họ vô cùng. Bất kể là Tiết Lão Xuyên trút oán hận lên người cô, anh trai giả vờ như không có chuyện gì ngoảnh mặt mặt làm ngơ với cô, hay là bà Tiết trọng nam khinh nữ trong lòng chỉ có cháu trai, cùng những người khác của Tiết gia đã giúp Tiết Lão Xuyên tra tấn cô.
Thế nên để tiếp xúc với người ngoài, Miên Hoa bắt đầu thực sự giả bộ ngu ngốc theo ý muốn của họ. Họ đổ thức ăn của cô vào bát cơm chó, cô liền nằm ăn trên mặt đất như một con chó. Cô giả điên lâu như vậy, cuối cùng đợi đến khi Tiết gia buông lỏng cảnh giác, lúc này mới có cơ hội gặp mặt các bạn học bên ngoài.
Tất cả những gì xảy ra hôm nay, bao gồm cả việc cô bị đánh suýt chết, đều do cô và một vài bạn học lên kế hoạch. Bởi vì chỉ khi cô thực sự sắp chết, việc của cô mới được nhiều người chú ý đến. Chỉ khi có nhiều sự quan tâm và đồng cảm của mọi người, cô mới có thể được giải thoát như mẹ mình.
Có thể có người cho rằng cô tâm cơ thâm trầm, nhưng không có cách nào nữa... cô thật sự không có lựa chọn nào khác, cô chỉ muốn thoát khỏi lồng giam này mà thôi, cô chỉ muốn người làm ác phải nhận trừng phạt mà thôi...
Bởi vì vết thương của Miên Hoa bây giờ rất nghiêm trọng, hơn nữa các bạn học của Miên Hoa rất ra sức, có một cô bé rất dũng cảm vậy mà dám lên huyện báo cáo với lãnh đạo. Có lệnh của lãnh đạo huyện phải coi trọng vụ việc, cho dù bà Tiết có uống thuốc trừ sâu bao nhiêu lần thì Cục công an công xã cũng sẽ xử phạt Tiết Lão Xuyên.
Dương Từ nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, anh ngược lại không nghĩ Miên Hoa tâm cơ nặng, anh chỉ nghĩ tất cả đều là do Tiết gia ép buộc. Bị ép đến đường cùng thì thỏ cũng sẽ cắn người thôi, nỗi khống khổ mà Miên Hoa phải chịu không có ai đã trải qua, không ai có tư cách chỉ trích cô.
Bởi vì có lãnh đạo cấp cao của huyện chỉ lệnh, sau khi bà Tiết uống thuốc trừ sâu hai lần, kẻ tàn bạo Tiết Lão Xuyên này vẫn bị kết án. Không chỉ Tiết Lão Xuyên bị kết án, Tiết Hạo Xuyên bọn họ cũng là đồng phạm vì tội khai man, có người bị kết án ba tháng cải tạo lao động, có người bị phê bình xin lỗi công khai, còn có người bị kết án bồi thường chi phí y tế...
Vì đã nhận được một số tiền bồi thường lớn từ Tiết gia nên chi phí y tế của Miên Hoa không thành vấn đề. Tuy nhiên để ngăn Miên Hoa quay trở lại, Tiết gia vì chuyện này lại lén xử lý Miên Hoa một lần nữa. Dương Mãn Thương đã bàn bạc với bí thư chi bộ và những người khác, trực tiếp giúp Miên Hoa cắt đứt quan hệ với Tiết gia, sau này Miên Hoa sẽ không liên quan gì đến Tiết gia nữa.
Họ cũng phân bổ một trang trại cho Miên Hoa, chọn đối diện xéo với nhà của Dương Mãn Thương. Bằng cách này ngay cả khi Miên Hoa trở lại, cô sống đối diện với nhà của đội trưởng, không chỉ Tiết gia không dám đến nhà gây rắc rối cho cô, đến cả một số tên côn đồ không có mắt cũng không dám khiêu khích cô.
Khi biết những điều này, đã là gần năm ngày sau. Với khuôn mặt bị thương, Dương Từ thắp hai ngọn nến trong chuồng bò, đang được Tạ Nghiễn Thanh hướng dẫn làm bài tập lớp 8.
Anh đã tự ôn tập xong các bài học của lớp 7, sau khi Tạ Nghiễn Thanh đưa cho anh hai bài kiểm tra, Tạ Nghiễn Thanh đã tập trung vào việc dạy anh các bài học của lớp 8. Bởi vì nền tảng của Dương Từ trong năm lớp 7 rất tốt, bây giờ trước mắt anh sắp học lại lớp 8, bài học của lớp 8 tương đối quan trọng hơn.
Cả hai đều là những người có tính cách rất nghiêm túc, đã hai giờ kể từ khi Dương Từ đến, cả hai đều không đứng dậy trong suốt quá trình dạy học. Thấy vậy ông Tạ cảm thấy hơi đau lòng cho Tạ Nghiễn Thanh, lo lắng rằng cứ thức khuya như vậy mắt của Tạ Nghiễn Thanh sẽ bị hỏng mất.
Thế nên ông không nhịn được ho nhẹ một tiếng, thừa dịp Dương Từ nghi ngờ ngẩng đầu lên, liền lôi kéo Dương Từ đi ra bãi đất trống phía trước luyện tập. Ông đã nói trước rằng ông sẽ dạy võ cho Dương Từ, vừa lúc có thể nhân lúc này để Tạ Nghiễn Thanh nghỉ ngơi một chút.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]