Chương trước
Chương sau
Quan gõ chữ: Dờ đại nhân

Ánh mắt của Hạ Tử Dụ hơi dao động, y chậm rãi nói ra một cái tên.

"Vệ Quốc Hầu, Lâm Sùng."

Y thở dài một hơi, nghe nói năm xưa Tần Kiến An giương cung bắn tên bách phát bách trúng, hai anh em Tần gia khi ấy đã cùng nhau tập võ. Tuy đã nhiều năm trôi qua nhưng chắc chắn Tần Kiến Tự vẫn chưa quên chiêu thức và thân thủ của em trai mình.

Người duy nhất có liên quan đến Tần Kiến An mà không quá đột ngột, cũng chỉ còn Lâm lão hầu gia năm xưa đã dạy Tần Kiến An bắn cung.

"Mấy năm trước Lâm lão hầu gia chết trận sa trường, ông ấy đã dạy bệ hạ lúc nào?"

"......Dạy trong mơ." Hạ Tử Dụ chột dạ nhìn Tần Kiến Tự, sờ lên vành tai mình, "Ừm... Trẫm thường xuyên nằm mơ thấy Lâm lão hầu gia không yên tâm để Dung Nhi ở trong cung một mình, cho nên dạy chút võ thuật để phòng thân."

Tần Kiến Tự im lặng nhìn y.

"Hoàng thúc không tin?"

"Trong hoàng cung có rất nhiều cô hồn dã quỷ, nếu bệ hạ gặp phải một hai con ma thì cũng không có gì lạ lùng." Tần Kiến Tự ngừng lại một lát, nếu người khác giải thích như vậy thì thực sự quá khó tin, nhưng nếu là Hạ Tử Dụ... mọi chuyện đều có vẻ hợp lý.

Chỉ là khi hắn nhìn thân thủ ấy của Hạ Tử Dụ thì còn ngỡ chính là Kiến An. Thằng nhóc con năm xưa còn lẽo đẽo chạy theo phía sau hắn, đã chết thay hắn ở chiến trường Mẫn Châu. Tần Kiến Tự luôn muốn được gặp lại một lần, được nói chuyện vài câu, cho dù là tàn hồn cũng được. Nhưng hắn chưa bao giờ được gặp lại.

Tần Kiến Tự sực tỉnh, thấy Hạ Tử Dụ đang nhìn mình đầy dè dặt.

"Tuy chuyện ma quỷ rất quái gở, nhưng hoàng thúc vẫn tin trẫm phải không?" Hạ Tử Dụ chần chừ, dù sao thì về phương diện này Tần Kiến Tự đâu giống với người bình thường. Dùng cái cớ ấy có lẽ là sẽ qua mắt được hắn.

"Đương nhiên," Tần Kiến Tự chợt nhớ ra gì đó, liếc nhìn Hạ Tử Dụ, "Nhắc mới nhớ lúc trước trên đường vào cung, thần đã gặp một con ma làm mặt xấu xí với mình."

"......Con ma ấy cũng thật là to gan."

"Nhưng cũng khá là đáng yêu."

Tần Kiến Tự đứng dậy đi ra cạnh bàn, rót một chén trà nóng. Hạ Tử Dụ không ngờ Tần Kiến Tự lại đánh giá hành động làm mặt quỷ và lén đạp mông hắn lúc ấy là đáng yêu.

Y thử thăm dò: "Vậy sau đó thì sao? Hoàng thúc... có biết con ma ấy là ai không?"

"Điều đó không quan trọng." Tần Kiến Tự quay lưng về phía y, nhấp một hớp trà rồi mỉm cười, "Chỉ cần nó không giống với những người khác là được."

Hạ Tử Dụ nhíu mày, có những chuyện dường như đã hiểu trong lòng mà không nói ra.

Có điều câu "không giống với những người khác" ấy... Hạ Tử Dụ hơi siết chặt ngón tay.

Y giả vờ yêu thích hắn, còn người khác thì âm mưu tính kế; y lúc nào cũng nhún nhường, đương nhiên là không giống với những người khác.

Hạ Tử Dụ nhớ lại những việc mình đã làm, vì Tần Kiến Tự mà y xoa bóp vai cho hắn, tổ chức ca múa, cầu xin Tần Kiến Tự ở lại qua đêm để trừ tà cho y, mấy lần chui đường hầm để đến vương phủ, đuổi hết nam sủng ở trong phủ,... Và còn bây giờ, Tần Kiến Tự đang nghĩ rằng y cứu hắn nên mới bị thương.

Nhưng nếu mọi chuyện như lời Tần Kiến An đã nói, nếu Tần Kiến Tự biết tất cả chỉ là giả dối thì sao...

Lột da đốt thịt, ngàn đao róc xương. Hạ Tử Dụ hít sâu một hơi.

"Bệ hạ sao vậy?"

"......Không sao, ngồi lâu nên đau lưng."

"Vì thần nên bệ hạ mới bị thương, đúng là vất vả rồi," Tần Kiến Tự buông chén trà xuống. Hạ Tử Dụ cứ nghĩ hắn uống xong sẽ cáo từ, nào ngờ Tần Kiến Tự lại tới gần, "Đau ở chỗ nào?"

"Trẫm ngồi tư thế khác là ổn thôi."

Hạ Tử Dụ vội vàng nằm nghiêng xuống giường, vì hấp tấp nên động tới vết thương, ôm ngực đầy đau đớn. Tần Kiến Tự thấy vậy thì lập tức bước lên đỡ lấy đầu y.

"Đừng cử động."

"Ừm."

Hạ Tử Dụ nằm xuống, tâm trạng vô cùng hỗn loạn. Ngay sau đó y cảm nhận được độ ấm từ lòng bàn tay xuyên qua lớp vải áo, Tần Kiến Tự chậm rãi xoa nắn thắt lưng cho y. Hạ Tử Dụ co người lại một cách mất tự nhiên, hơi hối hận vì đã nói dối.

Tần Kiến Tự thấy y tỏ ra gượng gạo, không biết vì sao lại thấy rất thú vị. Lần nào lên giường Hạ Tử Dụ cũng tỏ ra vô cùng câu nệ, thế nhưng lần nào cũng mặc cho hắn làm gì thì làm.

Hồi lâu sau, dường như là Tần Kiến Tự không ngại mỏi tay, xoa bóp cho Hạ Tử Dụ đến khi y mơ màng thiếp đi, bàn tay y dần thả lỏng.

Bỗng nhiên Hạ Tử Dụ giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra thở dồn dập, còn Tần Kiến Tự thì chẳng có vẻ gì là bất ngờ. Ánh mắt Hạ Tử Dụ trốn tránh một lúc lâu rồi mới lên tiếng đầy ngại ngùng, "Hoàng thúc, trẫm đau lưng chứ không phải đau mông..."

"Hm?" Tần Kiến Tự chống đầu nằm nghiêng bên gối.

"......Hai nơi đều đau, hai nơi đều đau."

- --

Hạ Tử Dụ chìm vào giấc ngủ rất nhanh, lúc này Tần Kiến Tự mới ngừng tay lại rồi nằm bên cạnh gối đầu lên tay, tay kia của hắn cầm quyển sách để đọc. Rất hiếm khi hắn cảm thấy thỏa mãn như thế này, hắn không có ý định đùa giỡn người bên cạnh.

Tần Kiến Tự không thiếu người chắn kiếm cho hắn, nhưng nếu người đó là Hạ Tử Dụ thì lại rất khác.

Đọc được mấy trang, người nằm bên cạnh bắt đầu nói mớ. Tần Kiến Tự quay đầu ra nhìn, thấy Hạ Tử Dụ nhíu chặt lông mày, dường như là đang thấy rất khó chịu.

Thấy vậy, Tần Kiến Tự đưa tay ra, ngón tay cái miết lên môi y, Hạ Tử Dụ phát ra âm thanh như thể đang đấu tranh với cái gì đó.

"Bệ hạ?"

"Đừng..." Hạ Tử Dụ siết chặt nắm tay, "Đừng động vào trẫm..."

"Ai động vào bệ hạ?"

"......"

Ánh mắt của Tần Kiến Tự hơi tối đi, hắn lập tức nắm tay bàn tay đang siết chặt của Hạ Tử Dụ rồi chậm rãi tách từng ngón để đan tay vào, sau đó nâng cằm y lên và hôn. Người bên dưới hơi run rẩy, tiếng thở dần trở nên gấp gáp.

Lúc này Hạ Tử Dụ đang lạc vào trong giấc mơ, Tần Kiến Tự đang tùy tiện hôn y, cảm giác nóng bỏng giữa môi răng cũng theo vào tận trong mơ.

Y mơ thấy mình bị trói chặt hai tay, quỳ xuống trước mặt Tần Kiến Tự và khóc lóc thảm thiết. Gió thổi màn giường khẽ bay lên, Tần Kiến Tự hung hăng nắm gáy y rồi mượn lực ấn mạnh xuống.

Ngón tay lướt dọc theo sống lưng run rẩy rồi từ từ lướt lên bả vai, mang lại cảm giác tê dại đầy sắc tình. Yết hầu của Hạ Tử Dụ động đậy, y giãy giụa cố gắng ngẩng đầu lên, hai hàng mi đều ngập nước mắt.

"Trong tim bệ hạ không có thần?"

"Trẫm..."

Tần Kiến Tự trong mơ bắt đầu ấn đầu y xuống, ngón tay luồn vào trong tóc và nắm thật chặt. Hạ Tử Dụ lúc này không thể lên tiếng, yết hầu động đậy nuốt nước miếng đầy khó nhọc, nước chảy ra khỏi khóe môi. Y chỉ có thể nhìn Tần Kiến Tự với đôi mắt cầu xin.

Còn bên ngoài giấc mơ, Hạ Tử Dụ đang khóc nấc lên. Ngón tay Tần Kiến Tự gạt đi nước mắt trên đuôi mắt y, hắn nhíu mày đầy khó hiểu.

Rốt cuộc là ai đang bắt nạt y ở trong mơ vậy.

Đại khái là một lúc lâu sau, Hạ Tử Dụ mới bình tĩnh lại. Tần Kiến Tự chống đầu nằm nghiêng trên giường, còn Hạ Tử Dụ lúc này thì đã gác cả tay lẫn chân lên người hắn, trán dụi vào cánh tay của Tần Kiến Tự.

Rất lâu sau đó Tần Kiến Tự mới ngáp một cái đầy lười biếng. Một đám sương mờ màu xám bốc lên rồi chui vào giữa hai lông mày của hắn. Tần Kiến Tự nhíu mày, cảm giác buồn ngủ kéo đến.

"Huynh trưởng!" Bất chợt, có một dáng hình mơ hồ chạy về phía hắn trong bóng tối.

"Kiến An..."

- -----------------------

Tống Chiêu Chiêu:

Tần Kiến An báo thù = khiến Hạ Tử Dụ mộng tink (đùa đấy)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.