Không biết Cảnh Đoan đã nói gì, lúc Tần Kiến Tự đi ra khỏi điện thì mặt mày cứ hầm hầm.
Hạ Tử Dụ nghe Sở Phi báo cáo xong thì tim hẫng mất một nhịp, y giả vờ tỏ ra bình tĩnh, sai người nhanh chóng đóng hết cửa nẻo.
Thế là buổi tối lúc Tần Kiến Tự đến nơi thì không vào được cửa.
Vương tổng quản đi ra thắp đèn, "Bệ hạ, ngài..."
"Hắn vừa trở về, có nhiều công việc cần xử lý, không thể ngày nào cũng ở lại với trẫm được." Hạ Tử Dụ chột dạ mỉm cười, "Cứ để hắn ở ngoài đó, để hắn bớt giận cũng tốt."
Thực ra bởi vì hôm qua Tần Kiến Tự trở về đã làm loạn quá đà, đến bây giờ mà Hạ Tử Dụ vẫn còn thấy đau thận. Có một số chuyện cần phải khắc chế lại một chút mới tốt.
Ngọn nến trong phòng phát sáng chập chờn, Hạ Tử Dụ dựa vào cửa sổ rồi buông thõng cánh tay xuống. Y suy nghĩ về những hàm ý trong lời nói của Tần Kiến Tự vào buổi sáng hôm nay, y cũng không hoàn toàn tin tưởng mù quáng vào Cảnh Đoan, nếu Quốc sư lợi dụng Cảnh Đoan để làm gì đó, y bắt buộc phải đề cao cảnh giác.
Bây giờ Tả tướng đã đoán được thân phận của y có vấn đề, khó mà chắc chắn được ông ta sẽ không gây ra chuyện gì.
Hôm ấy tàn hồn của hoàng đế nhỏ đã chịu tổn hại lớn, bây giờ hắn vẫn đang im lặng ngủ trong ngọc giác chưa hề tỉnh lại. Nói thật thì Hạ Tử Dụ cảm thấy hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-hoang-de-kho-lam/2535278/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.