Mãi đến buổi chiều ngày hôm sau thì Hạ Tử Dụ mới tỉnh lại.
Y vẫn bị xích trên giường, vẫn bị trói không sót chỗ nào. Cơ thể thì đã được lau rửa sạch sẽ, chỉ là khi thấy những dấu vết đầy sắc tình trên cơ thể trong gương thì y hơi không nỡ nhìn thẳng.
Y sai ám vệ dâng bữa trưa lên, còn muốn một con mèo Ô Vân Cái Tuyết [1], bảo là tẩm điện rất quạnh quẽ nên muốn tìm một con thú cưng đến để giết thời gian. Sau khi ám vệ được cho phép thì làm theo ý Hạ Tử Dụ.
[1] Lưng đen bụng trắng.
"Bệ hạ còn cần gì không ạ?"
"Vài con cá khô."
Con mèo được bế lên không biết chuyện gì đang xảy ra, nó lười biếng nhảy đến bên chân Hạ Tử Dụ rồi nằm bất động, chỉ có cái đuôi là lắc đi lắc lại. Hạ Tử Dụ chỉnh lại áo, bế nó lên rồi xoa đầu nó, "Nhóc con à, xin lỗi mày nhé."
"Meo."
Con mèo kêu lên đầu biếng nhác, lông mèo rất mượt mà. Không biết nó là mèo của cung tỳ trong cung điện nào, lông trên lưng đen tuyền, còn lại tất cả những chỗ khác đều màu trắng.
Y nhón viên thuốc lên nhìn ngắm, cuối cùng vê lấy một ít nhét vào trong con cá khô, vừa xoa đầu con mèo vừa đút nó ăn cá.
Cái lưỡi ươn ướt của nó quét qua lòng bàn tay Hạ Tử Dụ, y hơi không đành lòng.
Mong sao viên thuốc này không có vấn đề gì.
Đợi đến khi con mèo ăn xong, y mới thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-hoang-de-kho-lam/2535253/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.