Tang Kiệt không hiểu tại sao Lâm Hạ là người từng theo đuổi anh như ánh mặt trời hiện tại lại âm thầm sống đến như vậy. Cô chỉ giống như một chiếc lá nhỏ chỉ cần qua ngày sống đơn giản như vậy thôi.
Tang Kiệt trở lại bữa tiệc được mọi người chờ đợi, động viên quan tâm đến vài người đồng nghiệp, cũng không còn hỏi thăm nhiều điều đến Lâm Hạ nữa. Từ lời nói của cô anh đương nhiên hiểu ra được có lẽ, Lâm Hạ không còn sợ sự đe dọa của anh nữa rồi.
Ngày hôm sau, Lâm Hạ vừa đi làm liền được nhận một tờ thông báo chuyển vị trí làm việc, thư ký giám đốc.
Cái này không cần chuyên môn, không cần bằng cấp, hơn nữa về mặt nhìn nhận công việc của cô khá tốt khiến khi lệnh điều động vị trí làm việc cũng nhận được sự đồng tình của các vị lãnh đạo khác.
Lâm Hạ không phục.
Vì sao cô càng không muốn gặp, anh lại càng ép cô lại gần.
Buổi trưa, sau khi Lâm Hạ ăn cơm xong liền lên tầng thượng ngồi thu mình lại một góc gọi điện cho Lộ Phỉ Phỉ.
Cô kể chuyện của Tang Kiệt, Phỉ Phỉ cũng chỉ có thể khuyên ngăn cô, bởi cho đến hiện tại, Phỉ Phỉ cũng đang làm việc cho Tang Thị, cô cũng từng được Tang Kiệt nâng đỡ rất nhiều, chỉ có điều là giữa Lộ Phỉ Phỉ và Tang Kiệt chỉ là quan hệ hợp tác, còn đối với Lâm Hạ lại khác quả nhiều. Lâm Hạ cho đi cả thanh xuân của mình, nhưng nhận lại được chỉ là sự thờ ơ, những lời nói của Tang Kiệt có lẽ chẳng thể xoa dịu đi được nỗi tổn thương trong lòng.
Lộ Phỉ Phỉ hiểu được hết nỗi lòng của cô, bởi ngày đó sau khi cô tỉnh dậy ở bệnh viện, cô ấy nhìn được Lâm Hạ thất vọng nhường nào, cô không nói ra người đàn ông đó, nhưng Lộ Phỉ Phỉ hiểu được là Tang Kiệt, bởi cho dù thất vọng như vậy nhưng Lâm Hạ vẫn lựa chọn bảo vệ người ấy. Chỉ là sự bảo vệ ấy khiến cô yên lặng, cất giấu cả một quá khứ lạnh lẽo cho riêng mình.
- Lâm Hạ, cậu có thể nghe thêm mình nói một câu được không?
- Được.
- Mẹ của Tang Kiệt mất rồi, hiện tại bà Diêu Bích cũng không còn, ông Tang Phi Vũ bệnh nặng cũng đang nằm ở bệnh viện, hiện tại Tang Kiệt chỉ có một mình thôi, cậu, có thể nào cho anh ấy một cơ hội không? Mình không phải bênh vực anh ấy, nhưng mà đối với chuyện mất liên lạc năm đó mình nghĩ có liên quan đến chuyệ mẹ anh ấy qua đời.
- Vậy còn mình thì sao, đứa bé mất thì sao, mình không muốn nhắc lại chuyện năm đó, nhưng nó đã qua rồi mình chỉ muốn bình bình an an sống qua ngày. Mình đã không nói ra chuyện năm đó, quyết tâm chôn dấu hết đi. Không lẽ mình không phải là người chịu đau khổ.
- Tiểu Hạ, cậu có thể buông bỏ một chút được không, ba năm rồi, chướng ngại tâm lý của cậu chưa vượt được qua, vậy quãng đời sau này cậu biết làm sao vượt qua được.
- Mình không biết nữa, Phỉ Phỉ, mình tuyệt vọng rồi, anh ta làm sao chứ, lấy cái gì mà uy hiếp mình chứ. Mình vốn không phải như này, vậy mà hiện tại mình không dám ngẩng mặt lên nhìn người khác, càng không dám nói với ai mình không xứng đáng. Mình đi xem mắt rồi, người ta cũng rất tốt nhưng làm sao được mình không xứng đáng với người ta. Mình biết làm sao được nhỉ.
- Lâm Hạ, cậu đừng như vậy, cậu đang ở đâu vậy, mình đến tìm cậu được không?
* * *
- Lâm Hạ, Lâm Hạ.
Tút tút tút
Tiếng tút điện thoại kéo dài càng khiến lòng Lộ Phỉ Phỉ không thể tiếp tục, trống ngực cô đập liên hồi, Lâm Hạ mất ba năm mới có thể hòa nhập được thêm một chút, vậy mà sao hai người đó lại gặp nhau được chứ.
Lộ Phỉ Phỉ đang giữa trưa cũng không nhẫn lại được nữa, cầm chìa khóa chiếc xe ô tô nhỏ của mình trên đường đi vừa nhanh nhanh bấm điện thoại vào số máy của Lâm Ngạn, trợ lý của Tang Kiệt. Cho đến khi Tang Kiệt nghe máy cũng là gần một giờ sau. Một giờ đồng hồ đối với Lộ Phỉ Phỉ như đứng trên đống lừa ngồi trên đống gai. Mà phía bên kia Tang Kiệt nghe được thông tin cô sảy ra chuyện cũng bắt đầu tìm kiếm, không thể ngồi yên được nữa.
Khi Tang Kiệt tìm được Lâm Hạ cũng đã gần bốn giờ chiều. Cô ngồi thu mình vào một góc thật sâu nơi tầng thượng, chiếc áo cũng ướt vì thấm mồ hôi, huống hồ nơi đó không có mái che, cả cơ thể chìm trong ánh nắng cả một buổi chiều.
Cơ thể Lâm Hạ được Tang Kiệt ôm lên đã có dấu hiệu sốt cao. Anh không còn điềm tĩnh lạnh lùng được như mọi khi, chỉ có thể nhanh chóng nói với Lâm Ngạn lấy xe sau đó đi một mạch về An Lạc Thủy Lâm. Sau khi bác sĩ riêng của anh khám sơ bộ cho anh xong cũng phải chán ngán nhìn về phía anh.
- Kiệt, cô ấy có uống thuốc hoặc sử dụng chất kích thích gây nghiện gì không? Hoặc có tiền sử bênh gì đó.
- Mình không biết.
- Vậy cậu nhặt được cô ấy ở đâu vậy, mình chưa từng thấy cậu nhắc đến phụ nữ bao giờ, lần này lại ôm hẳn một người phụ nữ về.
- Khám bệnh mới là việc của cậu, không phải thắc mắc.
- Cô ấy, minh lo lắng là do trầm cảm gây nên, hiện tượng hoảng sợ này có lẽ không phải một hai ngày..
Lời của người đàn ông chưa nói hết liền nghe được tiếng mở cửa. Lộ Phỉ Phỉ sau gần năm tiếng lái xe cuối cùng cũng đến nơi, nghe được người đàn ông nói liền nhanh chóng mở điện thoại đưa bệnh án của Lâm Hạ cho người đàn ông.
Mạc Tư Kình xem xong liền nhanh chóng lắp kim tiêm đâm vào ven của Lâm Hạ một loại chất lỏng sau đó nhẹ nhàng nói, ngủ một giấc cô ấy sẽ tỉnh, nếu sốt cao quá thì chường nước ấm để giảm nhiệt, chỉ nên cho cô ấy uống nước, chưa nên cho ăn gì không sẽ gây sốc hệ tiêu hóa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]