Qua hai ngày, Vương Chưởng Quỹ liền đưa sổ sách tới, Hà Hoa xem kỹ càng, đoạn thời gian từ hạ tuần tháng tư đến đầu tháng năm, cửa hàng điểm tâm kiếm được hơn ba trăm lượng bạc, cũng coi như là một khoản thu vào không tệ. Hơn nữa hiện nay địa vị cửa hàng điểm tâm ở huyện Định Giang càng thêm nổi trội, bền vững, Vương Chưởng Quỹ còn tới hỏi có muốn mở thêm hai cửa hàng nữa hay không.
Hà Hoa nhớ tới tình hình hạn hán năm trước, nên vẫn không đồng ý. Tuy nói buôn bán tiền bạc tới cũng nhanh, chi tiêu hàng ngày cũng linh hoạt, nhưng ở thời đại này, có lúc cũng không phải ngươi có tiền là có thể mua được đồ. Chỉ có thật sự làm cho “Trong tay có lương thực”, mới có thể”Trong lòng không hoảng hốt”.
Có lẽ gom góp được một chút tiền dư ra, thì đi mua thêm Điền Trang thấy thỏa đáng hơn.
Mà nay, Tang Viên bên kia đã bắt đầu có lợi nhuận rồi, nếu Vương Chưởng Quỹ chê mình không biết trọng nhân tài, đúng lúc Phùng di nương cũng đang sầu lo chuyện những con cá trong hồ nước kia, vậy để cho ông ta đi phụ trách những chuyện đó là được rồi.
Hà Hoa suy nghĩ một chút nói: “Vương Chưởng Quỹ, ở huyện Định Giang chỉ có một vài người như thế, tính cả hai cửa hàng chúng ta ở bên trong, ít nhất cũng có hơn mười mấy nhà bán các loại bánh ngọt thức ăn, chúng ta lại mở cửa hàng điểm tâm cũng sẽ không có bao nhiêu lợi nhuận. Ngược lại cá ở Tang Viên bên kia, chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-giau-cuoc-song-dien-vien-cua-nong-nu/4218350/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.