Phàn Viễn nhìn mặt vương gia đại nhân rồi ngẩn ngơ suốt cả đêm, cố gắng tìm ra bóng dáng của bạn trúc mã nhà mình qua hắn, chỉ tiếc là ngoại trừ một số động tác thói quen ra thì còn lại chẳng tìm ra được chút vết tích nào, anh không thể làm gì hơn là thất vọng quay về giường ngủ, bỏ lại Nhan mỗ một mình trợn trừng mắt đến bình minh.
Sáng hôm sau, Phàn Viễn vác mắt gấu trúc mà rời giường, lại thấy vương gia đại nhân so với mình còn rũ rượi hơn, trên mặt chỉ thiếu viết mấy chữ “Thân thể bị móc sạch”, vừa ngạc nhiên lại vừa thấy đau lòng, trong mắt anh tuy rằng Cao Dục đã thay đổi thân xác, nhưng thân phận bạn thân kia không thay đổi một chút nào.
Thế là hiếm khi nào anh tốt bụng hỏi một câu: “Đêm qua chủ tử nghỉ ngơi không tốt sao?”
Nhan Duệ từ từ liếc mắt nhìn anh, ánh mắt u oán mang theo một tia tàn khốc, hắn thề, nếu như cậu nhóc này còn dám trêu chọc mình lần nữa, hắn sẽ không nhẫn nhịn bỏ qua nữa đâu!
Chọc chán chê xong rồi bỏ chạy, hay lắm nhỉ!
Phàn Viễn nhìn hắn mà giật mình, đột nhiên có cảm giác như bị sói đói để mắt tới, anh hoảng hốt suy nghĩ lại, tuy rằng bạn tốt vẫn là bạn tốt, nhưng tính cách đã méo mó hoàn toàn, nhớ tới trúc mã năm đó vừa dịu dàng săn sóc lại vừa rụt rè kiềm chế, lại nhìn cái người Nhiếp Chính Vương vừa biến thái lại vừa âm hiểm trước mặt này, đúng là mông lung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-giai-cong-trong-truyen-bg/2475762/quyen-11-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.