Theo tiến triển của kịch bản, Phàn Viễn càng ngày càng cảm thấy con tim đau quá man, nguyên nhân đương nhiên không phải vì anh rồi, mà tại cái tên nam chính kia đúng là tên nhãi ranh phiền phức.
Giống như chuyện ban nãy vậy, anh có một cuộc phẫu thuật, không thể tới kiểm tra tình hình cậu ta đúng giờ, nên nhờ lão Trương tới giúp anh. Nhưng anh còn chưa kịp bắt tay vào ca mổ, đã bị người ta kéo đi, viện trưởng đành tự mình giúp anh thực hiện mổ. Còn anh thì sao, anh bị lôi tới phòng vip an ủi Nguyên Tụng.
Vào phòng bệnh, căn phòng sạch sẽ tinh tươm, hoàn toàn không có dấu vết có người lên cơn, mà Nguyên Tụng thì đang ngồi yên trên giường bệnh, vẻ mặt bình thản, về cơ bản trông không khác gì người bình thường… Tại sao lại là về cơ bản ấy hả, bởi vì lúc này đây, trên tay cậu ta siết chặt một ống tiêm, đang đè lên cổ mình.
Thế Phàn Viễn mới biết, lần trước cậu ta lên cơn đập tan phòng bệnh chỉ là muỗi, cái tên này rõ là một tên thần kinh, nếu không đã chẳng vì anh không tới kiểm tra theo thông lệ có một buổi mà đã lên cơn đòi sống đòi chết.
Anh làm mặt lạnh đi tới, vươn tay về phía cậu ta, nghiêm giọng nói: “Đưa cho tôi.”
Nguyên Tụng ngoan ngoãn dời ống kim tiêm ra khỏi cổ mình, đặt xuống tay anh, mím môi cười nói: “Em biết anh để ý tới em mà, không thì đã chẳng bỏ cả ca phẫu thuật để tới tìm em.”
Để ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-giai-cong-trong-truyen-bg/2475637/quyen-5-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.