Nam chính trước mặt nhìn đến là ngây thơ, sắc mặt của bà Nguyên ở bên cạnh thì lại vô cùng khó coi, mà bác sĩ Trương hói đầu cùng với mấy y tá đứng phía sau anh thì đang há hốc miệng nhìn, Phàn Viễn thầm nghĩ.
“Tiên sư cha muốn đùa ông đó hả?!” (╯‵□′)╯︵┻━┻
Nhưng câu hỏi này không ai trả lời anh được, mà lúc này bầu không khí trong phòng bệnh càng lúc càng yên ắng quỷ dị.
Phàn Viễn tăng tốc suy nghĩ, theo như kịch bản, hẳn giờ nguyên chủ vẫn chưa động tâm với nam chính, cùng lắm chỉ thấy hơi đồng cảm mà thôi, cho nên anh không cần phải kiêng nể gì, cứ coi Nguyên Tụng như một bệnh nhân bình thường là được rồi, gặp một cậu nhóc con miệng còn hôi sữa “tỏ tình”, anh hoàn toàn có thể đáp lấy lệ, đồng thời hóa giải sự xấu hổ.
Nghĩ vậy rồi, chuyện này đơn giản hơn nhiều…. Giản giản cái chym ý!!
Anh bất hạnh biết rõ, cậu bé hai mươi tuổi ngây thơ trước mặt này, thực ra đã sống được một kiếp, chứ không còn là cậu bé vui tươi rạng rỡ như ánh dương ngày xưa, hơn nữa, cậu ta còn ôm tâm-tư-đen-tối với anh!! Thần linh ơi, anh sợ nhất là mấy tên ác quỷ vác gương mặt thiên thần ngây thơ vô tội như này!
Hôm nay mà không xử lý cho tử tế, sau này còn đau tim dài dài.
Phàn Viễn đứng hình trong thoáng chốc, gương mặt có vẻ bất đắc dĩ, lắc đầu nói: “Hai mươi tuổi rồi, sao còn nói chuyện ngốc nghếch như thế, biết bao nhiêu người đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-giai-cong-trong-truyen-bg/2475635/quyen-5-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.