Trong gian phòng thuần sắc trắng, mùi thuốc khử trùng sực nức lên khắp gian phòng, các máy móc trị liệu lạnh như băng bày bên giường. Ngoài cửa sổ, một gốc cây đang thay lá, lá vàng lả tả rụng rơi, Đức bước vào cuối thu.
Một chàng trai thanh tú ngồi trên giường, gương mặt hốc hác, làn da tái nhợt, trên mặt không có chút sức sống nào. Đôi mắt vô thần nhìn chòng chọc vào chiếc di động trước mặt, trong căn phòng yên tĩnh, những tiếng “Bíp! Bíp!” vang lên một cách chói tai. Một lúc lâu sau, điện thoại vang lên tiếng báo:
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Sorry, the number you dialed…”
Chàng trai vươn ngón trỏ thon dài, lại một lần nữa bấm số điện thoại, nhưng đầu bên kia vẫn không có ai bắt máy. Chàng trai giống như đang tự ngược, lặp lại hết lần này tới lần khác, sắc mặt không mảy may thay đổi, cố chấp đến đáng sợ.
Y tá đứng bên cạnh cuối cùng không nhịn được mà khuyên nhủ: “Phàn tiên sinh, có lẽ đối phương đang bận rộn hoặc di động đã hết pin, xin anh hãy nằm xuống nghỉ ngơi, nếu tiếp tục như vậy, bệnh chỉ càng nặng thêm, anh cũng biết sức khỏe anh như vậy, nếu lại xảy ra chuyện gì…”
Phàn Viễn không để ý tới cô ta, chỉ lặng lẽ nhắm mắt lại, để mặc cơ thể vùi vào sắc đệm trắng tinh, thế nhưng bàn tay lại nắm chặt điện thoại, coi đó như cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Chàng khổ đau như vậy, thê lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-giai-cong-trong-truyen-bg/2475555/quyen-1-chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.