Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau.
Không tìm thấy?
“Chẳng lẽ bỏ trốn?”
Triển Chiêu liếc hắn một cái, hai người đó có cần phải bỏ trốn không?”
“Tóm lại đi xem trước đã, đại nhân?”
Bao Chửng nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói.
“Triển hộ vệ, bản phủ cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế đâu, Trầm Tích Thu kia không nói, nhưng ngay cả tiểu thư Hứa gia thì…”
Dừng một chút, nhìn hai người trước mắt.
“Hai người hãy đi xác nhận xem đó có phải là tiểu thư Hứa gia thật hay không?”
Triển Chiêu ra khỏi cửa lớn của Khai Phong phủ, không nói lời nào, Bạch Ngọc Đường cũng mang một bụng tâm sự nặng nề.
Hai người đứng trước cửa Hứa phủ, Triển Chiêu nhìn cái tay nắm bằng đồng, dừng bước.
“Thế nào?”
Bạch Ngọc Đường dừng lại, tâm thần Triển Chiêu có chút hoảng hốt, bỗng nhiên quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, nói.
“Ngọc Đường, hay ngươi về Hãm Không đảo trước được không?”
Ngươi sợ đại tẩu nổi giận sao? Bây giờ ta về cũng đâu làm gì được….?”
Triển Chiêu lắc đầu, thấp giọng nói,
“Ta có dự cảm xấu, hình như Diễm nhi sẽ gặp nguy hiểm.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, cười cười.
“Miêu Nhi, không lẽ vài ngày không gặp Diễm nhi cho nên nghĩ quẩn rồi đúng không? Hay ngươi về trước đi, ta ở lại đây được rồi.”
“Không phải.”
Triển Chiêu kéo kéo ống tay áo của Bạch Ngọc Đường, nghiêm mặt nói.
“Thật đó, ta cứ thấy lo lo sao ý.”
Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dien-nhat-noan-ngoc-sinh-yen/2330809/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.