Trong viện, từng cơn gió lạnh táp vào mặt.
“Phu nhân, Triển Chiêu xin từ biệt tại đây.”
“Để ta tiễn ngươi lên thuyền!”
“Không! Để ta tự đi là được rồi, không cần làm phiền đến phu nhân đâu, nhưng còn Bạch huynh…”
“Cũng được, vậy ngươi bảo trọng, còn Ngũ đệ ta sẽ nói thay cho…”
Lô phu nhân khẽ thở dài, đưa tay đội mũ áo choàng lên giúp anh.
“Chú ý đừng để cảm lạnh.”
Tiểu tử này hơn hai tháng không gặp Triển Chiêu lúc nào cũng tỏ ra ảo não, nếu biết Triển Chiêu thừa dịp hắn không chú ý mà ‘trốn’ khỏi Hãm Không đảo, thế nào cũng sẽ tức điên lên mất!
Triển Chiêu cười cảm kích, đi ra bờ sông.
Nhìn vạt áo màu đen cuối cùng cũng biến mất, trong lòng không muốn, Triển Chiêu tính tình thiện lương dịu dàng, không tranh với đời, một người như thế, tại sao có thể vì Ngũ đệ mà chịu không ít khổ chứ…
Nghĩ đến Bạch Ngọc Đường, bất giác lạt hít một ngụm khí lạnh, chỉ cần là người sáng suốt một chút là có thể nhìn ra được tên tiểu tử này luôn luôn một lòng vì Triển Chiêu, lại chả biết vì sa mà cứ nói mình là cái gì phong lưu chứ!
Kéo vạt áo xoay người lại, lại bắt gặp Bạch Ngọc Đường đoan đoan chính chính đứng sau lưng mình, giật bắn người.
“Đi đường không nói không rằng gì? Giữa ban ngày ban mặt dọa người hả?’
“Đại tẩu… Hắn đi đâu vậy?”
Bạch Ngọc Đường tựa người vào cạnh cửa, nhìn về phía bờ sông.
“Mắc mớ gì đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dien-nhat-noan-ngoc-sinh-yen/2330781/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.