Xuất môn? Nếu có thể ra ngoài được thì tốt rồi! Hắn bây giờ còn mặt mũi để ra ngoài gặp người sao? Trong lòng nghĩ như thế, ngoài miệng lại nói.
“Nội công của Triển Chiêu vốn thiên về âm nhu, đối với nam tử đã là bất lợi rồi, hơn nữa đã bị thương rồi còn cảm lạnh, cũng không thể gặp gió được, cho nên ta mới cho hắn ở trong lòng có đốt thêm hỏa lò, mà hôm nay trời càng lúc càng lạnh, làm sao có thể cho người ta xuất môn chứ! Được rồi được rồi, đừng đứng đây cản đường nữa, ngươi thì không có việc gì nhưng người ta có việc đó! Thuốc này ngươi đưa cho ta mang vào cho hắn?”
“Đệ…”
“Tránh ra coi…!” Đẩy Bạch Ngọc Đường ra một bên, Lô phu nhân vòng qua người hắn vào phòng của Triển Chiêu
“Để đệ đưa cho…” Nhìn Lô phu nhân từ từ biến mất sau tiểu viện, Bạch Ngọc Đường lầm bầm.
“Còn không đợi người ta nói xong nữa…”
Nghe tiếng cửa vừa mở, Triển Chiêu vội giấu vật đang cầm trên tay dưới sàng đan, hướng về phía Lô phu nhân đang đứng ngoài cửa, cười lúng túng.
“Uống thuốc…” Giả vờ như không thấy Triển Chiêu đang làm gì, đặt thuốc lên bàn, đóng cửa lại. Xoay người lại thì thấy khuôn mặt nhăn nhó của Triển Chiêu, con ngươi đen thẫm quái dị nhìn chén thuốc kia, khẽ cười nói:
“Ngươi a, uống cũng hơn hai tháng rồi, cũng thành thói quen rồi đi?”
Bởi vì uống lâu như thế nên mới… Bất đắc dĩ bĩu môi, đưa tay bưng chén thuốc lên, nhắm nghiền hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dien-nhat-noan-ngoc-sinh-yen/2330779/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.