Vừa bước ra cửa, liền gặp Công Tôn Sách không biết từ khi nào đã chờ sẵn ở đấy, tay cầm một tấm áo choàng.
“Triển hộ vệ…”
Công Tôn Sách tiến lên, nắm lấy cổ tay của Triển Chiêu, cẩn thận chẩn mạch, sau đó mới nói:
“Tình thế lúc này không hề đơn giản, cho nên trăm triệu lần phải cẩn thận, thân thể hiện tại của ngươi rất yếu, mà mấy tháng này là mấy tháng rất quan trọng,cho nên trong mọi thời điểm phải bảo vệ thân thể.”
Triển Chiêu theo bản năng khẽ vuốt bụng, nhắm mắt lại, gặt đầu:
“Triển Chiêu nhớ kỹ, lần này đi Hứa phủ điều tra, Triển Chiêu tự biết có chừng mực.”
Công Tôn Sách khoác áo lên người của Triển Chiêu, buộc dây lại.
“Mấy bữa nay trời lạnh, chú ý phòng lạnh.”
“Đa tạ Công Tôn tiên sinh.” Kéo áo choàng lại, Triển Chiêu cười cảm kích.
“Đi thôi, đi sớm về sớm, trở về ta sẽ diều dưỡng cho ngươi.”
Đứng trước cửa Hứa phủ, Triển Chiêu không khỏi nhíu mày.
Trước cửa có treo hai cái đèn lồng màu trắng, lụa trắng vi trướng, mang theo một cỗ thê lương.
Trong lòng khé chấn động, Hứa phủ có người chết sao? Tiến lên gõ cửa.
Cửa từ từ mở ra, bên trong, một người chìa nửa đầu ra nhìn, vừa nhìn thấy Triển Chiêu, hắn run rẩy cả lên, sửng sốt không biết nên làm gì.
Có chút nghi ngờ
“Triển Chiêu Khai Phong phủ, xin hỏi tang sự của quý phủ là của ai?”
Gia đinh kia hai mắt phiếm hồng, nức nở nói:
“Là lão gia…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dien-nhat-noan-ngoc-sinh-yen/2330741/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.