Tuy rằng trái với lẽ thường, nhưng quả thật trong bụng mình đang tồn tại một sinh linh bé nhỏ.
Huống chi, đây là… Đây là…
"Không thể được!”
“Công Tôn tiên sinh…” Triển Chiêu mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn.
“Giữ lại đứa nhỏ này.”
Công Tôn Sách biết anh chắc chắn sẽ làm thế, nhưng y vẫn không nhịn được mà thở dài.
“Cả đời này Triển Chiêu nhất quyết không lạm sát người vô tội, huống chi… Đứa nhỏ này có tội tình gì đâu.”
Triển Chiêu ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt kiên định nhìn Công Tôn Sách.
“Ai…” Công Tôn Sách khẽ cười.
“Học trò làm sao mà không biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì chứ, như vậy cũng tốt, để học trò đi điều phối cho ngươi một ít thuốc an thai vậy.”
“Tiên sinh…” Triển Chiêu nhìn lưng của Công Tôn Sách
“Mong rằng việc hôm nay, tiên sinh đừng nói cho bất cứ người nào…” Triển Chiêu chậm rãi nói.
“Ngay cả… Bao đại nhân.”
Công Tôn Sách xoay người lại, y nhìn ánh mắt hắc bạch phân minh kia nay lại mang theo sự cầu xin, cảm thấy trong lòng mềm xuống.
“Học trò đã biết …” Triển Chiêu a Triển Chiêu, không lẽ ngươi muốn tự mình chịu khổ sao? Đúa nhỏ này, thật khiến người ta đau lòng mà.
“Học trò chỉ khuyên một câu, nếu Triển hộ vệ nhất quyết giữ lại đứa nhỏ này, vậy hãy chú ý nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ, khi đi công vụ… Cần phải lo cho sự an toàn của bản thân.”
“Triển Chiêu đã biết, đa tạ tiên sinh đã nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dien-nhat-noan-ngoc-sinh-yen/2330739/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.