Tuy hôm Tuyết Bạch Sinh xuất hiện biểu hiện của Trương Cảnh Minh rất lãnh đạm, thế cho nên Tuyết Bạch Sinh ban đầu rất chảnh sau đó cũng rất nhục nhã, bị tức không nhẹ nên Chu Hoằng cảm thấy rất thoải mái, cũng làm hắn vào lúc đó cảm thấy rất có cảm giác an toàn, nhưng hai ngày qua đi, cũng có hơi không kiên định như thế nữa, đại khái cũng là do bản thân hắn miên man suy nghĩ gây nên.
Cầm điện thoại di động lên nhìn đồng hồ, mới sáu giờ, còn ba tiếng nữa...
Không biết thế nào, Chu Hoằng bỗng nhiên thấy thê lương.
Bọn họ nhất định sẽ chơi rất vui nhỉ, đều là người quen cũ, có ký ức tương giao, có chuyện nói nói không hết, cảnh tượng nhất định rất hòa hợp cũng nhất định rất rộn rã, nhưng hắn thì sao, cô đơn phòng trống khuê phòng oán, cô đơn tịch mịch nghĩ người khác chắc chơi vui lắm, thật con mẹ nó xót vãi!
Cảm giác giống như cả thế giới phản bội mình, chỉ còn một người có thể ỷ lại, mà người kia hình như lại không chỉ có một mình hắn...
Má...
Chu Hoằng cũng không biết thời gian còn lại làm sao mà trôi, điện thoại di động cũng sắp bị hắn ném vỡ rồi, nhưng chín giờ đúng, Trương Cảnh Minh cũng không trở về.
Chu Hoằng nửa điểm do dự cũng không có, căng mặt gọi vào số điện thoại, nhưng trong tai nghe truyền tới chỉ là giọng nữ máy móc, cái gì mà thuê bao quý khách đang gọi hiện đã tắt máy...
Lúc đầu cho rằng sẽ nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-den-khi-em-biet-moi-thoi/2954267/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.