Chương trước
Chương sau
Cửa cạch một tiếng bị đóng lại, lồng ngực Chu Hoằng kịch liệt phập phồng, hắn xoay mặt nhìn sang một bên, cảm thấy tinh thần nóng nảy trong cơ thể bất ngờ mất bóng, như bị ai rút đi, chỉ còn lại tức giận lặng lẽ.

Trương Cảnh Minh xoay người lại nhìn Chu Hoằng, không lộ vẻ gì, nhìn hai lần liền sải bước tới, nâng mặt hắn lên liền hôn một cái.

Trong lòng Chu Hoằng có hơi khó chịu.

Buổi tối đi tắm, Chu Hoằng nhắm mắt rồi dội nước, thoáng nhớ lại chuyện hôm nay, cũng càng nghĩ càng chán nản.

Lúc đó hắn thật sự tức giận đến mức thần kinh thoát tuyến rồi, thế mà lại quên nhiều thứ như vậy, đầu tiên hắn nghĩ tới tiếng "Đệt" kia của Trương Cảnh Minh, hậu tri hậu giác lĩnh ngộ được lúc ấy Trương Cảnh Minh không hề trấn định như bề ngoài, kỳ thực cũng rất nóng nảy nhỉ rồi bị mình quậy như thế, một đấm kia không có giận tới cực điểm là không đấm được đâu.

Hắn vẫn là lần đầu tiên bị anh đánh.

Chu Hoằng lau mặt, sau đó xoa xà phòng lên người, kỳ thực trong lòng hắn cũng không hề thương tâm vì một đấm này, do hắn không hiểu chuyện trước đây, hơn nữa hắn còn có một cảm giác rất kỳ quái, nói không được, tóm lại không xấu là được rồi.

Xét đến cùng, nhưng thật ra là vì Trương Cảnh Minh từ nội tâm đứng về phía hắn, không làm cho hắn giống một ra-đa hình người vào lúc nhạy cảm đó mà cảm thấy thật tình không thoải mái.

Trương Cảnh Minh có sự ôn nhu mà đến chính bản thân anh cũng không biết, chỉ có người thương yêu từ xương tủy mới nhìn thấy, mà Chu Hoằng cũng tin tưởng, sự ôn nhu này anh cũng chỉ dành cho người anh yêu sâu đậm.

Tỉnh táo lại rồi cẩn thận nhớ lại, Chu Hoằng phát hiện sự chú ý của hắn đối với Tuyết Bạch Sinh tựa hồ cao hơn Trương Cảnh Minh một chút, hắn nhìn thấy Trương Cảnh Minh kêu xong tiếng "Đệt" kia xong, thì Tuyết Bạch Sinh lấy làm kinh hãi.

Chu Hoằng thoa bọt xà bông, cười hê hê hai tiếng, Trương Cảnh Minh bị hắn làm hư rồi, hắn hoàn toàn hiểu rõ Trương Cảnh Minh từng nói với hắn, từ khi có hắn, anh liền bước lui, đối với lần này, Chu Hoằng đắc ý vô cùng.

Nghĩ tới Tuyết Bạch Sinh, y cười không bảo trì bao lâu liền tản đi, Chu Hoằng dùng sức thoa thêm hai cái rồi dung nước tẩy đi, sau đó quấn khan tắm ra khỏi phòng tắm.

Người này ly hôn chạy về nước gặp Trương Cảnh Minh câu nói đầu tiên lại là câu này, con mẹ nó đúng là hãm!

Câu thứ hai thì đầu óc cũng còn không tỉnh táo, cái gì mà "Em trở về tìm anh" mẹ kiếp ghê gớm nhỉ, tưởng hắn là người chết à!

Biểu tình của Trương Cảnh Minh cũng được, chỉ hơi hoảng một tí, vừa chân thực vừa bất ngờ, Chu Hoằng khó hầu hạ, quá sâu sắc hoặc là quá bình tĩnh lại làm cho hắn cảm thấy không thích.

Trương Cảnh Minh mặc áo choàng tắm, đang dựa lên đầu giường đọc tạp chí tài chính và kinh tế, Chu Hoằng đứng ở cửa híp mắt hung hăng quét mắt nhìn anh từ trong ra ngoài một lần, cuối cùng xác định người này thản nhiên không phải giả bộ.

Trong lúc này, Chu Hoằng còn thoáng thấy thần, nhớ thật lâu trước đây Trương Cảnh Minh vì câu dẫn hắn còn diễn tiết mục ướt người, mà là quấn khăn tắm, rồi từ đó về sau, không thấy anh quấn nữa, bởi vì hắn anh chỉ mê áo choàng tắm thôi.

Vì đưa hắn lên giường, Trương Cảnh Minh đã mất một phen công phu rồi.

Chu Hoằng cong khóe môi, lên giường liền cầm lấy tạp chí trong tay Trương Cảnh Minh ném đi, sau đó dạng chân ngồi trên người anh, hai tay kéo áo choàng tắm sang hai bên một tí, cúi người liền hôn xuống.

Trương Cảnh Minh hé môi vươn lưỡi ra đón, ngón tay thon gầy ôm eo Chu Hoằng, khăn tắm liền rơi xuống dưới.

Đầu tiên là Chu Hoằng cảm thấy hạ thân mát lạnh, sau đó Tiểu Chu hoằng bị bắt lấy, vừa tê vừa run, nhịn không được cắn cắn đầu lưỡi của Trương Cảnh Minh, lên tiến rên rỉ.

Trương Cảnh Minh khẽ nâng đầu lên, còn muốn hôn, Chu Hoằng cũng đã hướng xuống, ưu tiên chọn chỗ mẫn cảm của hắn mà trêu chọc, Trương Cảnh Minh bị kích thích ra từng đợt cảm giác xa lạ, hô hấp dồn dập.

Chu Hoằng không phải chưa từng dùng miệng cho Trương Cảnh Minh, nhưng hôm nay tâm tình bất đồng, hôm nay hắn có một xung động muốn khiến Trương Cảnh Minh sung sướng tới chết trong tay hắn, động tác cũng phá lệ ra sức.

Trong phòng ánh đèn rất nhu hòa, Trương Cảnh Minh dựa lên đầu giường, có thể nhìn thấy động tác của Chu Hoằng rất rõ ràng, anh bị cảnh tượng trước mắt trùng kích đến mức huyết mạch phun trào, càng không cần phải nói khoái cảm trên cơ thể mãnh liệt, khiến anh thật sự muốn đè đầu Chu Hoằng ấn xuống.

Chu Hoằng phát hiện chân Trương Cảnh Minh chân vào lúc kích thích sẽ run mạnh hai cái, liền lần mò tìm điểm nhạy cảm đó, dùng đầu lưỡi liên tiếp âu yếm, trêu chọc Trương Cảnh Minh nhiều lần nâng người lên, siết tóc hắn ngầm gầm lên.

Trương Cảnh Minh sướng, Chu Hoằng cũng rất khổ cực, trước không nói phía dưới căng trướng khó chịu, mà vật trong miệng, không ngậm hết, còn đâm tới cổ họng chịu không thấu, hốc mắt đều đỏ, nhưng hôm nay hắn quyết tâm muốn giết chết Trương Cảnh Minh, liền dứt khoát nhắm mắt lại, vừa lấy tay tuốt của mình, vừa điên cuồng dùng đầu lưỡi quấy phá vật trong miệng hơn.

Trương Cảnh Minh thực sự muốn chết rồi, chỉ cảm thấy sẽ bị khoái cảm không có gì sánh kịp này bao phủ, ngay lúc sắp chịu không nổi nữa, Trương Cảnh Minh nhắm thở ra, bất ngờ nắm cánh tay Chu Hoằng nhấc hắn lên, sau đó xoay người, liền đè Chu Hoằng đang thở gấp không ngừng xuống, sau đó nụ hôn tựa như mưa xối xả rơi dày đặc xuống trán cằm mũi xương quai xanh thậm chí là rốn của Chu Hoằng, mỗi một cái đều dẫn theo sức mạnh, nơi rơi xuống giống như gieo mồi lửa làm cho Chu Hoằng cảm thấy nóng rực.

Chu Hoằng một tay còn nắm chỗ kia, tay kia vươn ra tìm gel bôi trơn trong ngăn kéo, lấy được rồi liền ấn ra một ít, tự đưa ra phía sau rồi thoa.

Lúc này, Trương Cảnh Minh thẳng người lên, mắt hắn híp lại nhìn động tác của Chu Hoằng, cảm thấy cảnh tượng này thật sự là, khiến người không thể kiềm chế...

Chu Hoằng vẫn là lần đầu tiên làm đến mức này, dạng chân, ngón tay thoa gel bôi trơn từ từ ra vào ở nơi đó, tay kia chống đằng trước, trong lòng không khỏi nửa xấu hổ nửa kích thích, hơi khép mắt xoay mặt đi, run long mi, mặt đỏ đến mức cơ hồ có thể nhỏ máu.

Thoa xong rồi, Chu Hoằng nâng mông lên một chút, cánh tay che mắt, xấu hổ vô cùng.

Được mời gọi như vậy, Trương Cảnh Minh đâu còn kiềm chế nổi, nhanh chóng ấn ra một ít gel bôi trơn tới thoa lên, liền gấp gáp tiến vào.

Chu Hoằng nhịn không được phát ra một tiếng rên rĩ từ cổ họng.

Trương Cảnh Minh đau long vì hắn một phen...

Chạng vạng hai ngày au, Chu Hoằng mới trò chuyện với Lương Tử xong, sau đó lại nhận được điện thoại của Trương Cảnh Minh, ấn nút tiếp nghe lúc, Chu Hoằng thoáng cảm giác không tốt, bởi vì Trương Cảnh Minh thường không thông báo hành trình cho hắn biết, anh bận quá, mỗi ngày cứ thông báo như thế thì không cần thiết, huống chi hai người đều là đàn ông, không cần phải làm thế này.

"A lô?"

"Ừm, có lẽ hôm nay về trễ một chút."

"À, việc công hay là việc tư?" Tuy giọng điệu của Trương Cảnh Minh sóng lớn không dao động nhất quán, nhưng Chu Hoằng có thể cảm ứng được độ sâu hơn.

Cuộc gọi này của Trương Cảnh Minh vốn để thẳng thắn công bố, "Tiệc đón gió Tuyết Bạch Sinh, đều ở đây." Cho nên không thể không đi, trước đó đã báo cho anh rồi.

Chu Hoằng tất nhiên muốn hỏi "Có thể không đi không?" Nhưng lời đến đầu lưỡi lại đổi thành rồi: "Lúc nào về?"

Trương Cảnh Minh im lặng một chút, "Không thể xác định."

"Trước chín giờ có thể trở về không?" Thẳng thắn nói, nếu như là bạn thân xa cách lâu ngày gặp nhau, kết thúc vào giờ này thì có hơi sớm.

"... Được, trước chín giờ sẽ về nhà."

Chu Hoằng khẽ cong khóe môi, nhưng tâm tình không tốt, có vẻ hơi đắng chát, "Ừm, em chờ anh, về trễ thì tự gánh lấy hậu quả." Có chút không thấu tình đạt, nhưng Chu Hoằng đã da mặt dày mà nói thế.

"Ừm, đã biết."

Cúp điện thoại, Chu Hoằng liền nằm ngửa lên sô pha buồn bực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.