Trong phòng rửa tay, Trương Cảnh Minh đứng trước gương cạo râu, Chu Hoằng đứng bên cạnh nhìn vài lần, rốt cục vẫn không nhịn được nói một câu, "Em cạo cho anh?"
Chu Hoằng rất giống bà nội, tóc dày lông tơ ít, hoặc là vì tuổi còn trẻ cho nên không có kinh nghiệm cạo râu, nhưng thấy Trương Cảnh Minh lúc cạo râu khêu gợi quá, suy nghĩ muốn thử một phen liền không ngừng đứt đoạn.
Nghe vậy, Trương Cảnh Minh cong một bên khóe môi nhìn hắn, trong đôi mắt như mặc hoàn lóe ánh sáng không đồng dạng với lúc ổn trọng, "Em cạo cho anh? Nếu như cạo trầy mặt thì hôm nay làm sao gặp người?" Dù ngoài miệng thì nói như vậy, như vẫn đưa dao cạo râu cho Chu Hoằng.
*mặc hoàn: một loại đá mài mực thời cổ, có dạng hình tròn
Chu Hoằng mặt mày hớn hở nhận lấy, nhảy một bước nhỏ về phía Trương Cảnh Minh, thấy anh cười nhạt một tiếng đưa mặt lại gần, bởi vì cũng mới dậy, khóe mắt đuôi mày còn mang chút buồn ngủ lười biếng, đậu mọe thật khiến người yêu thích.
Chu Hoằng đè mạnh xung động khinh bạc xuống, sau đó đặt ánh mắt lên cằm đã thoa đây bọt cạo râu của Trương Cảnh Minh, cầm dao cạo râu vừa khoa tay múa chân vừa lắc lư không động thủ.
"Em làm gì vậy?"
Chu Hoằng nhíu đầu mày, "Đừng nói chuyện, cẩn thận em cạo trúng miệng anh." Nói xong, khẽ cắn răng ra tay.
Trương Cảnh Minh vừa nhìn biểu tình quyết tâm của Chu Hoằng, nhất thời có dự cảm không tốt, muốn đổi ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-den-khi-em-biet-moi-thoi/2954252/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.