Rồi những tủi hờn cũng trôi qua, những bộn bề cuộc sống và niềm vui khi bên con cái cũng lấp đầy những tổn thương…! Nhưng đôi khi anh vẫn trái tính trái nết, cằn nhằn gây sự với Nó hoài. Nhưng mà anh sai lầm khi nghĩ Nó sẽ nhẫn nhịn chịu đựng như trước ấy thế mà không hề. Nó giờ đã khác xưa, có thể không quan tâm đến những việc anh làm bên ngoài, anh đi đâu…? Làm gì…? Ở với ai Nó chẳng còn bận tâm đến nữa, điều quan trọng đối với Nó bây giờ là hai đứa nhỏ còn anh có cũng được không có cũng xong…! Bởi vì anh đã làm cho Nó thất vọng rất nhiều lần, cũng mệt mỏi chán nản sau mỗi lần cãi vã… chẳng một lời xin lỗi, hay một tiếng nịnh nọt vợ chỉ là muốn làm hòa thì coi như chưa từng có chuyện gì ôm vợ rồi đòi hỏi. Xong chuyện sáng hôm sau sẽ tươi cười với con, trêu đùa vợ…! Nhưng cái Nó cần đâu phải như vậy…?
Cái Nó cần là sự thấu hiểu, cảm thông và chia sẻ từ chồng. Chứ không phải mỗi ngày đi làm về là tiếng cằn nhằn của chồng mỗi khi thấy con chưa tắm rửa dơ dáy, hay nhà cửa lộn xộn chưa kịp lau dọn. Hay đơn giản như bữa cơm có khi nấu nhạt, có lúc lại mặn. Những lúc con quấy khóc đêm thì anh ôm gối ngủ ngáy o o, để cho một mình Nó thức đêm ôm con. Với một lý do rất hiển nhiên là:
- “ anh đi làm cả ngày mệt lắm, ngủ đây…! Mai còn đi làm…!” Em không đi làm thì trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-xa-nha/2649144/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.