"Nhược Linh uống thuốc à ?"
Phú Hộ Cần giật lấy chén thuốc trên tay Nhược Linh và đút cho cô uống.
Cô rất ngỡ ngàng khi thấy Phú Hộ Cần chăm mình uống thuốc. Tuy hơi sốc nhưng muỗng thuốc đầu tiên được đưa đến, cô vẫn há miệng ra đón lấy.
Phú Hộ Cần cứ thế đút cho cô từng muỗng thuốc, đến khi chén thuốc vơi dần...
Nhược Linh nhíu mày !
"Sao vậy ?"
- Dạ...không có gì ạ !
Phú Hộ Cần lại tiếp tục đút thuốc cho cô, một lúc sau thì chén thuốc trên tay ông cạn hết.
Cạch...Ông nhẹ nhàng đặt cái chén lên bàn.
Lúc này Nhược Linh mới thở phào nhẹ nhõm, vì thuốc rất đắng và rất khó uống, cô mới ném thử thôi đã phát ngán...lúc đầu cô định nín thở nốc cạn chén cho đỡ ngán, ai ngờ Phú Hộ Cần lại đút từng muỗng cho cô, cố đã phải lấy hết can đảm mới ngồi uống hết chén.
Uống thuốc từng muỗng tuy rất đắng, nhưng khi được người khác đút cho mà người này lại là một người rất đặc biệt nên cảm giác ấy cũng rất đặc biệt, nói thật thì cô vẫn còn muốn uống thêm vài chén.
"Nhược Linh nghỉ ngơi đi !"
Vừa nói Phú Hộ Cần vừa đưa tay kéo tấm chăn đắp lên người Nhược Linh...
"Để ta bảo Thu Đào đến chăm sóc cho Nhược Linh !"
Nhược Linh hơi ngạc nhiên, vì Thu Đào là hầu nữ chăm sóc Phú Hộ Cần lâu năm, cũng là một hầu nữ mà ông cảm thấy vừa ý nhất.
- Dạ ! Nhưng mà...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-phu-ho/2993515/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.