Cha ! Dì ba đang mang thai, sao cha lại nhốt dì ấy ?
Phú Hộ Cần thoáng ngạc nhiên "Cô ta đang mang thai cũng không nói với mình một tiếng, to gan lắm rồi !"
- Cha...
"Đủ rồi, ra ngoài !"
Nhược Linh chợt nhận ra mình đã quá phận, nhưng khi nghĩ đến Mỹ Diện tiều tụy đến đáng thương cô đành lấy hết can đảm thốt lên "hổ dữ còn không ăn thịt con, sao cha nỡ để đứa con trong bụng dì ba bị hành hạ khổ sở...phải chịu sương chịu nắng ngoài đồng !"
"Ra ngoài !"
- Cha ! Con nói gì sai sao ?
Mắt Phú Hộ Cần lạnh lùng nhìn về phía xa xăm, Mỹ Diện mang thai...điều này ngoài sức tưởng tượng của ông.
- Mong cha suy nghĩ lại, con không tin một người hiền lành như dì ba lại ra tay hại con. Nếu dì ba thật sự muốn hại con, cũng không cần phải dùng cách ngu ngốc như thế này đâu.
Phú Hộ Cần nghe cũng có đạo lý, nếu Mỹ Diện muốn hại Nhược Linh thì không ngu đến mức này.
"Ra ngoài đi !"
Nhược Linh nhìn thấy Phú Hộ Cần hoà hoãn hơn nên khẽ cười, cô tin chắc Phú Hộ Cần vì đứa con trong bụng mà tha cho Mỹ Diện.
- Con dâu xin phép cha !
Một nhát cắm thẳng vào tim Phú Hộ Cần, ông lạnh giọng hỏi "Nhược Linh vừa nói gì ?"
- Dạ con xin phép cha cho con lui ra !
"Lặp lại !"
Nhược Linh ngỡ ngàng nhìn Phú Hộ Cần, cô thấy khó hiểu, lòng tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-phu-ho/2993514/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.