Rầm...
Bà hai giật thót tim "này Phú Hộ Cần, sao lần nào ông đến tìm tôi cũng kinh thiên động địa vậy chứ ?"
Chát...
A...a...
'Ông thích đánh người lắm à ?'
"Tốt nhất là những chuyện thất đức xảy ra gần đây không liên quan đến bà, nếu không thì bà chuẩn bị tinh thần đi...tôi sẽ tự tay mang bà đi tuẫn táng".
'Ông...gần đây tôi thấy ông rất thích gây chuyện với tôi thì phải !'
"Tôi thích gây chuyện với bà sao ? Có suy nghĩ trước khi nói không ?"
Bà hai nhíu mày "gần đây ông ấy không hề nhún nhường mình chút nào, từng câu từng chữ như lưỡi dao sắc bén cắm thẳng vào tim mình".
"Anh họ của bà, cái tên Lý trưởng gì đó đã bị nhốt vào nhà lao, bà cũng nên thu liễm một chút, tốt nhất là đừng nên để tôi biết được bà đã làm ra những gì !"
Bà hai ngây người "ông ấy muốn nói gì chứ ?"
Phú Hộ Cần liếc nhìn quanh phòng bà hai một lượt, mắt vô tình lướt qua cái hủ sứ nằm trong góc phòng.
'Ông...ông còn có việc gì sao ?'
Phú Hộ Cần đi về phía đặt cái hủ sứ...
Bà hai khẽ lên tiếng "tôi thấy hơi mệt, muốn được nghỉ ngơi !"
Phú Hộ Cần không nói thêm gì, ông quay lưng rời đi, trước khi đi còn không quên liếc mắt đến chiếc hủ sứ nằm trong góc.
……………
'Thưa cô, đây là vàng bạc châu báu mà Giang Bá ban cho cô'.
Nhược Linh ngỡ ngàng khi nhìn thấy cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-phu-ho/2993474/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.