Chương trước
Chương sau
Công ty nhà họ Lưu là một công ty lớn lâu đời so với nhà họ Lâm là ngang sức, bọn họ cùng thành lập một thời điểm về sau nhà họ Lâm lụi bại thì nhà họ Lưu vẫn còn trụ được trong giới kinh doanh. Tuy vậy sau khi Lâm Hải tiếp quản sự nghiệp ông ta đã vực dậy công ty nhanh chóng, hiện tại cũng phủi sạch mấy vụ làm ăn liên quan đến nhà họ Lưu.
Có lẽ Lâm Hải đã lường trước được sự việc này cho nên hiện tại đang ngồi ở nhà uống trà nhìn tivi xem kịch hay, so với sự cố của nhà họ Lưu chỉ cười nhếch mép khinh bỉ. Cuối cùng ngày ông ta mong chờ đã đến rồi, đúng ý trời tuy lưới thưa nhưng khó lọt.
Trung tâm thành phố Q. Công ty của Lưu Thị.
Lưu Phú đang ở công ty chuẩn bị lái xe về nhà thì bất ngờ cảnh sát ập đến, chỉ trong vòng 30 phút cả nhà họ Lưu bị niêm phong tài sản để điều tra. Lưu Phú cũng bị mời về đồn cảnh sát để hỗ trợ điều tra vụ án kinh tế, tuy khi hay tin Lưu Hiền bị đưa lên tivi thì ông ta đã ngay lập tức cho người tiêu huỷ một số chứng cứ nhưng vẫn chậm một bước.
“Ông Lưu mời ông ngay lập tức cùng chúng tôi hợp tác điều tra.” Viên cảnh sát vừa mang một tập giấy để trước mặt ông Lưu Phú.
“Các ông dựa vào đâu mà bắt tôi? Tôi không làm gì cả!” Lưu Phú cố gắng chống cự, ông ta muốn kéo dài thời gian.
“Muốn xem chứng cứ thì mời ông về đồn chúng tôi sẽ cho ông xem.” Một người cảnh sát từ trong xe bước ra.
Không ai xa lạ chính là Hữu Đồng, anh vừa nhận được lệnh từ cấp trên nên chạy đến đây. Lưu Phú không những phạm tội kinh tế mà còn liên quan đến tội án hình sự nên việc này ảnh hưởng rất lớn trong thành phố, nhà họ Lưu từ lớn đến nhỏ không có ai tốt lành gì mà.
Lưu Phú nhìn thấy anh thì nhíu mày, ông ta hình như đã nhìn thấy anh không lâu trước đây rồi.
“Cậu là?” Lưu Phú bị hai cảnh sát cơ động đưa ra xe nhìn Hữu Đồng hỏi.
“Tôi là Hữu Đồng. Nếu như ông biết công ty nhà họ Hữu chắc biết tôi.” Hữu Đồng cười nói, ông ta là thương nhân chắc chắn biết nhà họ Hữu có góp không ít tiền vào các doanh nghiệp lớn trong thành phố.
“Hoá ra cậu là người nhà họ Hữu.” Lưu Phú chợt nhớ ra, ông ta vốn dĩ có đến doanh nghiệp bên đó đề nghị hợp tác làm ăn nhưng bị đối phương từ chối không thương tiếc thậm chí không xem qua điều kiện.
Hữu Đồng cười nhẹ, nhà anh đâu có ngu mà hợp tác với ông ta. Chỉ có mấy ngón nghề muốn huy động vốn làm ăn thì làm sao đủ để nhà anh để mắt đến chứ?
“Đội trưởng! Chúng tôi phát hiện ở đây có vài thứ hay ho.” Một đồng nghiệp từ trong công ty của Lưu Phú đi ra, anh tra không ngừng dùng một tay lắc lắc chiếc thùng thiết chứa tro giấy.
“Làm tốt lắm!” Hữu Đồng đưa ngón cái tỏ vẻ hài lòng tán thưởng rồi nhìn sắc mặt của Lưu Phú.
Lưu Phú nhìn mà tái mặt, rõ ràng ông ta đã đốt sạch giấy tờ liên quan đến trốn thuế và một số vụ mua bán khác rồi. Sao bây giờ lại còn manh mối cho bọn họ tìm ra chứ?
Hai người cảnh sát cơ động ngay lập tức áp giải ông ta vào xe ô tô đưa về đồn.
oOo
Lâm Na ngồi ăn cơm trong phòng lắng tai nghe động tĩnh ở bên ngoài, đột nhiên cô ta nghe yên tĩnh lạ thường. Hôm nay không còn nghe ai nói chuyện kể từ lúc đám đàn em của Vương Đông Quân mang cơm vào cho Lâm Na.
“Bọn chúng đi đâu rồi?” Lâm Na chùi bàn tay bẩn vào ống quần đứng lên đi lại cạnh cửa xem tình hình, đúng lúc này có tiếng còi xe cảnh sát vang lên bên ngoài khiến cho Lâm Na giật mình vội lùi lại phía sau. Nếu là bình thường thì không sao nhưng hiện tại vẻ ngoài của cô ta cực kỳ tồi tệ, gặp nhiều người Lâm Na không có can đảm cho họ thấy bộ dạng xấu xí này của mình.
Cửa mở Lâm Na lập tức đi ra khỏi phòng hướng cửa sổ phòng bếp phía sau mà chạy đi, hiện giờ cô ta chỉ muốn nhanh chóng chạy về nhà họ Lâm.
“Đứng lại!” Một cảnh sát đi ra phía sau nhà nhìn thấy Lâm Na cắm đầu chạy thì hét lớn.
Lâm Na càng nghe gọi càng sợ vội vàng chạy vào rừng cây, lúc này một viên cảnh sát cũng chạy theo bọn họ thấy vậy liền cầm súng bắn lên trời.
“Đùng!”
“A… đừng bắn tôi.” Lâm Na ôm đầu hét lên rồi nằm vật ra đất, cô ta sợ bị bắn vào đầu mình.
“Cô Lâm tại sao cô phải chạy?”Hai cảnh sát chạy đến hỏi.
“Tôi sợ… sợ mọi người nhìn thấy tôi bây giờ.” Lâm Na ôm mặt mình.
Hai cảnh sát kia nhìn nhau bọn họ không nói hai lời gục đầu rồi dùng còng xích tay Lâm Na lại khiến cô ta ngơ ngác. Chắc Lâm Na không ngờ, cô ta tưởng bọn họ đến cứu mình ai ngờ là đến bắt mình sao?
Lâm Na vùng một cái: “Tại sao các anh lại bắt tôi?”
“Cô Lâm, chuyện cô làm chúng tôi điều biết hết rồi.”
“Chuyện… chuyện gì?” Lâm Na đưa mắt nhìn bọn họ.
“Cô có thể về đồn mà hỏi.” Nói rồi bọn họ hai người hai tay mang Lâm Na ra xe.
“Nhưng tôi bị bắt cóc thì sao? Không phải bọn anh tới cứu tôi sao?” Lâm Na vội vàng hỏi.
“Bắt cóc ư? Bọn tôi nhớ không nhầm đây là một phần tài sản của nhà họ Lưu mà, chẳng lẽ nhà ngoại cô bắt cóc cháu gái ruột của họ sao?”
“Anh nói cái gì?” Lâm Na ngớ người, sao cô ta lại không biết nơi này chính là tài sản của Lưu gia chứ?
Hai người cảnh sát kia không nói gì thêm kéo Lâm Na ngồi vào trong xe, rồi bọn họ đưa cô về đồn cảnh sát. Hôm qua người của tổ điều tra đã nhận được thư tố cáo kèm vật chứng, nhân chứng về việc Lâm Na dùng tiền thuê xã hội đen đi hành hung bạn học. Con số không phải nhỏ đáng để bọn họ xử lý, hơn nữa nhà họ Lưu và họ Lâm cũng không còn một tay che trời như trước nên không cần kiêng dè làm gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.