Tối khuya hôm ấy, tôi chạy sang phòng tìm cậu Cả rồi kể cho cậu nghe hết chuyện mà tôi nghe hồi sáng. Nghe kể xong, cậu Cả trầm ngâm nhìn tôi, giọng có hơi bất lực.
– Không chắc là sợi dây chuyền đó đâu, có thể là cái gì đó chứ không phải là sợi dây chuyền tôi tặng.
Tôi trố mắt ra nhìn cậu, tôi hỏi gấp:
– Sao cậu chắc là như vậy?
Cậu Cả xoay xoay mặt dây chuyền trong tay, cậu nói:
– Tôi cho điều tra rồi, khoảng một tháng trước bác gái có đem trang sức ra hiệu vàng ở chợ nhờ thợ đánh sáng lại. Ông thợ nhận làm cho bác gái còn chắc chắn với tôi là đã từng đánh sáng sợi dây chuyền có mặt hoa năm cánh cho bà ta, không lẫn được.
– Vậy… tức mặt dây chuyền của Bà Nội… là hàng thật?
Cậu Cả gật đầu:
– Ừ hàng thật.
Nếu nói như vậy… rốt cuộc mặt dây chuyền của ai mới là giả đây? Nếu không phải của Bà Nội thì là của ai? Ai chính là người gϊếŧ Út Quân?
Thấy tôi im lặng, cậu Cả nhàn nhạt cất tiếng:
– Không cần lo lắng quá đâu, tôi có cách khác rồi, em yên tâm.
– Cách gì hả cậu?
Cậu Cả cười gian:
– Bí mật, rồi từ từ em sẽ biết.
Thấy cậu Cả ra vẻ huyền bí, tôi lại muốn đi tới đấm cho cậu ấy một cái ghê nơi. Đã người ta sốt ruột rồi chớ, cậu còn úp úp mở mở trông nóng máu.
Cậu Cả nhìn tôi rồi cười lớn, cậu vui vẻ nói:
– Cái mặt của em trông ngu ngu làm sao đó, bộ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-nha-hoi-dong/1028310/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.