“Tôi cứu mạng cô… tôi là Út Quân… nhớ kỹ… tôi là Út Quân.”
Câu nói vang vọng kia cứ vang lên liên tục trong đầu tôi, hình ảnh gương mặt trắng bạch đầy tia máu xanh kia khiến tôi sợ tới mức la toáng lên rồi giật mình ngồi bật dậy. Cổ họng khô khốc, tim đập loạn nhịp, cả người run lên bần bật, đầu óc thất thần, đó là tất cả những gì mà tôi cảm nhận được.
Sợ quá, sợ quá đi mất! Ma, tôi gặp ma, gặp ma giữa ban ngày!
– Út Quân, con có sao không? Có sao không?
Cảm nhận có người đang chạm vào người tôi, móng tay nhọn ấn nhẹ vào da tôi khiến tôi giật mình hoảng sợ quơ loạn hết cả lên. Tôi khóc thét:
– Đừng, đừng… tránh xa tôi ra… tránh xa ra.
– Dì đây, dì Dung đây mà con… con mở mắt ra nhìn đi… là dì đây… là dì.
Dì Dung?
Nghe giọng cũng có phần quen thuộc, tôi mới chịu mở mắt ra nhìn. Ôi là dì Dung, là dì Dung thật nè, ôi mẹ ơi… mẹ ơi.
Dì Dung nhìn tôi đầy lo lắng, thấy dì ấy nhìn, tôi liền nhào tới ôm chầm dì ấy rồi khóc toáng lên:
– Dì ơi cứu con… con sợ quá! Dì cứu con… cứu con!
Dì Dung cũng ôm chặt lấy tôi, dì vỗ vào lưng tôi trấn an:
– Rồi rồi, dì biết rồi, dì ở đây… có dì ở đây.
Dì Dung dỗ dành an ủi tôi, tôi thì ôm dì khóc như mất con heo đất để dành cả chục năm vậy. Khóc tu tu một hồi, tôi mới chợt thấy là trong phòng này có rất nhiều người đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-nha-hoi-dong/1028298/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.