Cậu Hai đi nhanh tới trước mặt tôi và cậu Cả, trên tay cậu là cái đèn bão, giọng cậu khó chịu vô cùng:
– Cậu Út, cậu mần gì vậy? Cậu định làm gì Út Quân?
Cậu Cả buông tay tôi ra, cậu nói:
– Đêm hôm con ra đây làm gì?
Cậu Hai trừng lớn mắt, ánh nhìn giận dữ:
– Con hỏi cậu… cậu uy hiếp Út Quân chuyện gì?
Thấy cậu Hai giận tới đỏ mặt, tôi lật đật nắm lấy tay cậu, khuyên ngăn:
– Cậu Hai… không có chuyện gì đâu cậu… cậu Cả giỡn á mà… giỡn mà.
Cậu Ngọc lúc này mới quay sang nhìn tôi, cậu kéo tôi ra sau lưng cậu, giọng cậu bình tĩnh trấn an:
– Em yên tâm, có cậu ở đây… cậu không để ai ức hiếp em đâu… kể cả là cậu Út.
Với cách nhìn này… tôi đoán là cậu Hai hiểu lầm thật rồi… tai hại quá đi.
Cậu Cả im lặng từ nãy tới giờ, giờ cậu mới lên tiếng:
– Ngọc, con về phòng mà ngủ đi, chuyện riêng của cậu với Út Quân không liên quan tới con.
Cậu Ngọc mặt đối mặt với cậu Cả, cậu hỏi:
– Cậu biết Út Quân là gì của ai không hở cậu Út?
– Biết.
– Cậu biết sao cậu còn… con thấy rành rành, cậu đừng nói dối.
Cậu Cả liếc mắt nhìn sang tôi rồi mới nhìn lại cậu Ngọc, cậu cười nhạt:
– Con nghĩ là cậu muốn làm gì Út Quân? Hãm hiếp nó?
– Cậu!
Thấy cậu Ngọc cứng miệng, cậu Cả lắc đầu rồi ngáp vài cái, cậu đi ngang qua tôi và cậu Ngọc, giọng cậu nhẹ tênh:
– Khuya rồi, không có chuyện chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lam-dau-nha-hoi-dong/1028297/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.